Bắc Minh Thần cười nắm chặt tay Phật Tịch, đột nhiên hắn phát hiện từ khi quen Phật Tịch, hắn luôn vô thức mỉm cười.
Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần kéo nàng rời đi, vỗ tay kia, khẽ nói: "Chúng ta không cần nói một tiếng với Hoàng thượng à?"
"Không cần."
[Người này không nói lý lẽ như thế, không hề kiên nhẫn, ta rất thích.]
Khóe môi Bắc Minh Thần cười chưa từng cụp xuống.
Hai người đi ra đại điện, Bắc Minh Thần nghe thấy Phật Tịch liên tục lẩm bẩm đếm.
"Chín mươi lăm, chín mươi sáu, chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm, ok."
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng, nhìn sang: "Nàng đang đếm gì thế?"
Phật Tịch nở nụ cười, dừng bước lại: "Sau khi ăn cơm đi một trăm bước có thể sống đến chín mươi chín tuổi."
Nàng nói xong tránh khỏi tay Bắc Minh Thần, chạy đến sau lưng hắn nâng tay mình khoác lên vai hắn, thuận thế kéo hắn xuống.
"Mau ngồi xuống..."
Bắc Minh Thần bật cười, ngoái nhìn Phật Tịch, cúi người cõng Phật Tịch lên, sau đó đi thẳng về phía trước.
Bọn cung nữ thái giám đi qua thấy thế vội quỳ xuống đất, cúi đầu. Chờ khi Bắc Minh Thần đi qua khỏi, bọn họ mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh.
Vừa rồi đó là Thần vương điện hạ, trời ạ, nếu không phải bây giờ là giữa ban ngày, bọn họ đều nghĩ mình gặp quỷ rồi.
Kỷ Ngưng đứng trên đài cao nhìn hai người bên dưới như keo như sơn, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi vô thức cong lên. Có thể ở cạnh người mình thích thật tốt.
Chẳng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849166/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.