Phật Tịch không ngờ hành động của mình lại có hiệu quả tốt như thế, bây giờ nàng vẫn kích động, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được. Nhưng vẻ mặt của nàng vẫn lạnh nhạt, không để người khác nhìn thấy bất kỳ manh mối nào.
"Ninh tiểu thư, chậm chút, nào..." Đang lúc nói chuyện, dường như Phật Tịch dùng hết sức, thân thể ngửa ra sau.
[Hôm nay ta muốn để ngươi biết cái gì là thật sự có nỗi khổ không thể nói nên lời, tránh cho heo Peppa như ngươi muốn hại người nữa.]
Ninh Nhàn Uyển muốn tránh thoát khỏi khống chế của Phật Tịch, Phật Tịch vốn không dùng sức, chỉ giả vờ giả vịt. Lúc nhìn người xung quanh, ánh mắt của nàng ta chậm rãi thay đổi, trong lòng quýnh lên, dùng hết sức đẩy Phật Tịch một cái, lớn tiếng hét lên: "Ngươi cút đi, đừng đụng ta."
Hành động bất chợt của Ninh Nhàn Uyển khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
"Ai da..." Không biết Phật Tịch vô tình hay cố ý, nàng hơi nhún chân trượt đi, cả người ngã ra sau. Phật Tịch nhìn thấy mình sắp tiếp xúc thân thiết với mặt đất, vội nhắm mắt, cắn chặt răng, nhưng sự đau đớn không đến như dự đoán.
Phật Tịch chỉ cảm thấy hình tượng thay đổi, nàng ở trong lòng một người, ngước mắt nhìn qua, không phải Bắc Minh Thần thì là ai.
Bọn thị vệ tỉnh ngộ lại từ trong khiếp sợ, vội quỳ hành lễ: "Bái kiến Thần vương điện hạ."
Đám người nhìn lén Ninh Nhàn Uyển một phen, lần này Ninh tiểu thư c.h.ế.t chắc rồi, nàng ta dám làm ra chuyện thất lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849163/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.