[Hừm, vẫn nhanh tay lắm.]
Vừa rồi Bắc Minh Thần cũng cảm nhận được cả người Phật Tịch lộ nụ cười xấu xa, thân thể còn hơi run run. Hắn đề phòng bị thương hai lần, cảm thấy mình phải làm gì đó.
"Khụ khụ..." Trong lúc suy nghĩ như thế, hắn đưa tay che ngực ho khan kịch liệt, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
Phật Tịch vội vuốt ve cho hắn thuận khí.
[Bắc Minh Thần tốt lắm, cố len.]
[Ngươi chính là ngôi sao ngày mai.]
"Vương gia, ngài ho chậm chút, có phải thân thể lại không khỏe không, vậy ta dìu ngài về phòng nghỉ ngơi."
Nói xong nàng đỡ Bắc Minh Thần lên, lúc sắp đi ra khỏi sảnh, dường như nghĩ ra chuyện gì đó quay đầu nói: "Thái tử điện hạ, thật ngại quá, sức khỏe vương gia nhà thần phụ quá yếu ớt, thần phụ đưa ngài ấy đi nghỉ ngơi trước, ngài..."
[Khi nào đi?]
Bắc Minh Hoài đứng lên, ôn hòa nói: "Không sao, đã thăm Thần vương điện hạ xong rồi, vậy bổn cung đi về trước."
Y nói xong nhìn thoáng qua Ninh Nhàn Uyển, trong mắt lộ vẻ không thích. Nữ nhân này đã quên mục đích hôm nay đến sao, ngồi yên ở đó như một khúc gỗ, còn tưởng rằng nàng ta thông minh.
Ninh Nhàn Uyển đứng lên, vô thức cúi thấp đầu xuống. Nàng ta cũng muốn đi Thần Tịch viện xem thử, nhưng với thái độ của hai người trước mặt, nàng ta sợ mình đi thì chết cũng không có chỗ chôn.
Cuối cùng, nàng ta không chịu được ánh mắt nhìn chăm chú của Thái tử, đi về phía trước mấy bước: "Thần vương phi, ta cùng tỷ đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849151/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.