Lời này vừa nói xong, sắc mặt Bắc Minh Hoài và Ninh Nhàn Uyển thay đổi.
Phật Tịch mỉm cười đi lên trước: "Sáng sớm chỉ đùa với hai người thôi, chắc hai người sẽ không tính toán đúng không?"
[Haiz, đánh chó phải nể mặt chủ chứ, rõ ràng hôm nay Ninh Nhàn Uyển dẫn theo chỗ dựa tới, nhưng chỗ dựa của ta còn đang nằm trên giường.]
[Chỗ dựa không đáng tin cậy chút nào.]
Tiếng cười sang sảng của Bắc Minh Hoài vang lên: "Thần vương phi đúng là hài hước, đương nhiên sẽ không rồi."
Ninh Nhàn Uyển cũng vội đáp: "Đương nhiên là không."
Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
[Hai người này khác lạ thật, cả người lộ vẻ xấu xa.]
[Giống như người gây hại, gậy quấy phân.]
Bắc Minh Thần vừa đi đến cửa sảnh nghe vậy, liên tục ho khan: "Khụ khụ khụ..."
Phật Tịch vội đứng lên đi ra ngoài, nhìn thấy Bắc Minh Thần đưa tay chống cây cột khẽ ho khan. Nàng đi qua đỡ cánh tay Bắc Minh Thần, vươn tay vuốt thuận khí cho hắn.
"Sao ngài lại ra đây?"
[Không biết sức mình bao nhiêu à, còn đi ra lòe người.]
Bắc Minh Thần thả tay chống cột ra đặt lên tay Phật Tịch, quay đầu lại ánh mắt ôn hòa, lời nói lại yếu ớt: "Ta không sao, đừng lo lắng."
Phật Tịch vội vàng đỡ Bắc Minh Thần đi đến sảnh đường.
[Đột nhiên Bắc Minh Thần dịu dàng như thế khiến cho ta ngại mắng hắn.]
[Hừ, dù sao trong lòng ta cũng đang lén mắng hắn.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bắc Minh Thần cười khẽ đến mức không thể nhận ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849150/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.