Bắc Minh Thần thu lại tầm mắt, hít sâu một hơi, không tức giận, Tịch Nhi nói tức giận dễ đột tử.
Phật Tịch đỡ Bắc Minh Thần ngồi lên xe ngựa, nhìn dáng vẻ Bắc Minh Thần nhắm mắt dưỡng thần.
[Sao cảm thấy dáng vẻ hắn rất yếu ớt.]
[Ngày nào cũng ói máu và tức giận.]
[Thật sự không nhìn ra ngang ngược chỗ nào, chẳng lẽ tác giả lừa ta, người này vừa đơn thuần lại lương thiện.]
Vẻ mặt Bắc Minh Thần khẽ run lên, bàn tay dưới tay áo siết chặt. Sao hắn lại ói máu, sao lại tức giận, chẳng lẽ trong lòng Phật Tịch không biết à.
Xe ngựa lắc lư chạy đến cửa hoàng cung, Phật Tịch vừa đưa tay muốn dỡ Bắc Minh Thần, lại bị hắn ôm ngang xuống xe ngựa.
Lúc Phật Tịch phản ứng kịp, Bắc Minh Thần đã ôm nàng đi được một đoạn. Phật Tịch nhìn ánh mắt của người xung quanh, nàng cảm thấy da mặt của mình phải luyện thêm một chút, vội vàng giãy dụa mấy lần.
"Thả ta xuống."
Bắc Minh Thần cúi đầu nhìn thoáng qua Phật Tịch trong ngực, im lặng không nói. Nếu hắn không làm gì đó, sợ rằng sau này địa vị này sẽ lật ngược.
Phật Tịch bất đắc dĩ, không dám giãy dụa nữa, sợ Bắc Minh Thần làm ra chuyện chấn động khiến mọi người khiếp sợ.
[Haiz, nhịn một chút, một đời nhanh chóng trôi qua thôi.]
Bắc Minh Thần nghe vậy vui mừng nhướng mày, nói như thế, Phật Tịch muốn sống hết đời với hắn, không nghĩ đến chuyện rời đi nữa.
Phật Tịch nhìn thấy sắp đến đại điện, nàng nghĩ không thể để Bắc Minh Thần tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849152/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.