Nàng nói xong, thấy vẻ mặt Bắc Minh Thần đổi thành màu gan heo, khí thế hung hăng nhìn nàng chằm chằm.
Phật Tịch ngậm miệng, nhìn Bắc Minh Thần mấy giây, sợ Bắc Minh Thần thật sự bị mình làm cho tức chết, nàng vuốt ngực hắn, khẽ nói: "Vậy ngài muốn ăn cái gì?"
Bắc Minh Thần nói: "Ta muốn ăn cơm nàng nấu." Hắn nói xong chăm chú nhìn Phật Tịch, trong ánh mắt ẩn chứa sự mong chờ.
Phật Tịch lúng ta lúng túng, nhưng phản ứng rất nhanh, quả quyết nói: "Ngài có chắc muốn ăn cơm ta nấu chứ?"
[Ta còn không dám ăn cơm ta nấu.]
[May mà được mẹ đại nhân đánh giá, ăn muối thì ăn muối đi, cho rau vào làm gì. Con xem mấy loại rau củ kia đáng thương biết bao, cạn khô nước rồi.]
Trong lòng Bắc Minh Thần cứng đờ, Phật Tịch có nhà ở thế giới cũ à? Vậy nàng có nghĩ trăm phương ngàn kế để trở về không?
Hắn nghĩ đến đây, cả người lại dâng lên sự ngang ngược, nhưng hắn lại nhanh chóng kìm nén. Không được, không thể hù dọa nàng nữa, người đi thì hắn có thể tìm về, nhưng hồn đi thì hắn đi đâu tìm đây?
Phật Tịch nhìn sắc mặt Bắc Minh Thần thay đổi liên tục, không rõ là có chuyện gì?
Giọng nói ôn hòa của Bắc Minh Thần vang lên: "Chỉ cần là món nàng làm thì ta đều thích."
Phật Tịch cười yêu kiều, lúm đồng tiền lộ ra, rụt tay lại đứng lên trốn đi.
"Vậy ngài chờ một lát nhé."
Bắc Minh Thần nhìn thấy Phật Tịch cười, hơi ngẩn người, đến khi có giọng nói vang lên. Ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849146/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.