Ánh mắt Lâm vương phi từ lá cây dời đến nơi xa, ánh nhìn chăm chú, tùy ý mở miệng: "Lá cây rơi xuống."
Phật Tịch khẽ ừm một tiếng, lá cây rơi xuống không phải vì cây không giữ lại, cũng không phải vì gió cuốn, vì lá non mọc ra nên phải rụng.
"Tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia xem chút đi."
"Được..."
Hai người nâng bước đi về phía trước, thấy cách đó không xa có người đang câu cá. Người kia thả cá vừa câu được đi.
Vẻ mặt Lâm vương phi ôn hòa.
Phật Tịch nhìn con cá đang bơi kia, vẻ mặt mờ mịt. Vất vả lắm mới câu được cá mà lại thả đi... Gừng, mà đã phóng sinh rồi... Thôi đi...
"Man Nghi..."
Một giọng nói vang lên sau lưng Phật Tịch. Man Nghi là ai?
Lâm vương phi ở bên cạnh nghe vậy quay người nhìn lại, sau khi thấy rõ người đến thì vui vẻ ra mặt. Nàng ấy đi lên mấy bước nắm chặt tay nữ tử kia, nữ tử kia hành lễ với Lâm vương phi.
"Hướng Dĩnh, sao lại đến đây?"
Nữ tử tên Hướng Dĩnh kia cười nói: "Chẳng phải trong lúc rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi à?"
Lâm vương phi gật đầu, hỏi nghiêng người: "Vị này là Thần vương phi."
Hướng Dĩnh vội hành lễ: "Bái kiến Thần vương phi."
"Không cần đa lễ."
Hướng Dĩnh nhìn xung quanh, nói với mấy người Phật Tịch: "Nơi này không thú vị gì cả, chúng ta đi thôn trang đi."
Lâm vương phi nhìn Phật Tịch, khẽ nói: "Phật Tịch đi được không?"
"Muội sao cũng được."
Sau đó, ba người dạo bước đến thôn trang, đi đến một tửu lâu. Chắc là chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849145/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.