Phật Tịch sửng sốt mấy giây, bị thương gì chứ?
Sau đó nàng phản ứng kịp, ừm có lẽ chút vết thương nhỏ đó đã lành từ lâu rồi.
Sao đột nhiên Bắc Minh Hoài lại hỏi về vết thương của nàng?
"Bẩm thái tử điện hạ, đã lành lâu rồi."
Bắc Minh Hoài như có điều suy nghĩ gật đầu, nếu vết thương trên người đã khỏi hoàn toàn thì sao trên người nàng còn thoang thoảng mùi thuốc. Mà mùi kia lại như hồng hoa.
Đột nhiên, trong lòng y hơi chấn động, trong đầu dâng lên một suy nghĩ.
Chẳng lẽ là Bắc Minh Thần?
Y nghiêng đầu nhìn qua Phật Tịch thấy sắc mặt của nàng không thay đổi, khẽ híp mắt, trong lòng hơi bực bội,
Bắc Minh Hoài nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên, lạnh lùng mở miệng: "Bổn vương biết Thần vương phi và Uyển Nhi có xích mích, bổn vương thay nàng nói lời xin lỗi."
Phật Tịch hơi chần chờ, khẽ cười nói: "Thái tử điện hạ ái mộ Ninh tiểu thư à?"
Bắc Minh Hoài cười cười không trả lời.
Phật Tịch không rõ Bắc Minh Hoài có ý gì, nàng nhíu mi, nhanh chóng hé miệng cười: "Thái tử điện hạ, thần phụ đi trước xem thử."
Nói xong, nàng chưa chờ Bắc Minh Hoài trả lời đã đi về phía trước.
Bắc Minh Hoài nhìn bóng lưng Phật Tịch đi xa, trên mặt không còn vẻ ôn hòa nữa.
Sau khi Phật Tịch chạy đi mấy bước, nàng liếc trộm về phía sau. Lúc không nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh Hoài nữa, nàng thở ra một hơi. Không biết có phải ảo giác của nàng không, nàng luôn cảm thấy Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849140/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.