Chữ xuống còn chưa nói ra miệng, nhánh cây dưới chân Phật Tịch vang lên tiếng răng rắc gãy xuống, sau đó người trên cây rơi xuống.
"A..."
Trong lúc hoảng loạn, Phật Tịch đưa tay túm nhánh cây trước mặt, kết quả nhánh cây kia bị gãy, Phật Tịch tiếp tục rơi xuống.
Bắc Minh Thần đã chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị đón được Phật Tịch rơi xuống. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, sau đó bị nhánh cây rơi xuống đập vào đầu. Lúc hắn chưa kịp phản ứng đã bị Phật Tịch rơi xuống sau đè ngã xuống đất.
Chỉ nghe thấy tiếng vang thật lớn, nương theo tiếng nhánh cây bị gãy, sau đó là bụi đất mù mịt. Một trận khói mù lượn lờ bay lên che đi tầm mắt người đến.
Những hộ vệ kia giữ con hổ bị trói gô, đứng thẳng ở đó, vẻ mặt tò mò nhìn phía trước.
Tiếng vang vừa rồi giống như tiếng nổ, chấn động đến mức khiến lỗ tai đám người rung động.
Phật Tịch được Bắc Minh Thần ôm vào lòng, chờ sau khi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa mới ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn xung quanh. Chỉ thấy cây cổ thụ kia ngã rạp xuống đất, nàng quay đầu nhìn Bắc Minh Thần, phát hiện miệng hắn phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Phật Tịch kinh ngạc che miệng lại, vội vàng leo xuống khỏi người hắn.
[Tiêu, tiêu rồi, Bắc Minh Thần không bị ta đè chết chứ?]
"Bắc Minh Thần, ngài chết chưa?"
Bắc Minh Thần nghe thấy giọng nói của Phật Tịch, hắn chậm rãi mở mắt ra, dùng hết sức tức giận nói: "Yên tâm, ta còn chưa chết."
Phật Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849141/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.