Bắc Minh Thần khẽ cười một tiếng, ôm Phật Tịch vào lòng, vùi đầu vào cổ nàng ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc nàng.
Phật Tịch nhìn chung quanh, đẩy Bắc Minh Thần ra, ánh mắt nhìn khắp nơi.
"Ngài làm gì thế, đây là ở bên ngoài, ngộ nhỡ bị người ta bắt gặp thì mất mặt lắm."
Bắc Minh Thần khẽ nhếch môi, tay khoác lên bờ vai của Phật Tịch, giọng nói khẽ nhưng ngang ngược: "Có gì mất mặt chứ, ta xem ai dám chế giễu nàng."
Phật Tịch hừ lạnh một tiếng: "Người chế giễu ta nhiều lắm, ngài đếm không hết được."
Bắc Minh Thần cười: "Sau này sẽ không có ai dám chế giễu nàng nữa, bổn vương hứa với nàng."
Trên mặt Phật Tịch nở nụ cười mê người, không nói gì, trong lòng lại mắng.
[Đừng mạnh miệng, nếu không ta thấy ngươi sẽ bị vả mặt đấy.]
[Đến lúc bị đau mặt, ta xem ngươi không biết ngại đối mặt với ta thế nào.]
Mi tâm của Bắc Minh Thần nhảy không ngừng, hắn kìm nén cơn giận trong lòng, xoay người ôm Phật Tịch đi về phía trong doanh trướng.
Phật Tịch vùng vẫy mấy lần, ngượng ngùng nhìn chung quanh, vỗ Bắc Minh Thần: "Vương gia, ngài thả ta xuống đi, ta có thể tự đi được."
"Đừng nhúc nhích."
Phật Tịch muốn dùng một chưởng đánh chết Bắc Minh Thần nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trở lại doanh trướng, Phật Tịch cảm thấy Bắc Minh Thần khác thường, nàng nhìn hắn với ánh mắt nguy hiểm.
"Ta cảnh cáo ngài."
Bắc Minh Thần đi lên trước kéo Phật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3743464/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.