🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ban đầu Phật Tịch đang tự hỏi trong lòng, đầu óc xoay chuyển 360 độ. Lúc đang tập trung suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng dịu dàng động lòng người của nữ tử.

"Thần vương phi, người có rảnh cùng ta đi xung quanh không?"

Bỗng nhiên Phật Tịch cảm động đến mức rơi nước mắt, giờ phút này cho dù không rảnh cũng phải rảnh, quay đầu đáp lời: "Rảnh chứ, rảnh chứ, vô cùng rảnh."

[Tốt nhất có thể nói chuyện thâu đêm.]

[Như thế không còn gì tốt hơn.]

Ngay lúc Phật Tịch đứng lên, Bắc Minh Thần ở bên cạnh đưa tay kéo Phật Tịch lại, trong mắt đầy vẻ ai oán.

Phật Tịch ngoái nhìn lại, lúc mềm lòng lại nghĩ đến hậu quả của mình vào hai hôm trước, lại nhìn người đang ngồi, nhìn chỗ ngồi cạnh nhau, lại nhìn doanh trướng không cách âm. Lúc này, nàng quyết định hất tay của Bắc Minh Thần ra, đứng lên đi đến cạnh nữ nhân kia, mỉm cười nói: "Vương gia, ta và Lâm vương phi tỷ tỷ đi xung quanh. Nếu trở về muộn, ngài đừng chờ ta, tự mình ngủ đi."

Nàng nói xong kéo tay của Lâm vương phi đi thẳng về phía trước, hoàn toàn bỏ mặc ánh mắt u oán của Bắc Minh Thần.

Lâm vương phi đưa khăn che, khẽ cười nói: "Thần vương và Thần vương phi ngập tràn tình ý khiến cho người ta hâm mộ."

Phật Tịch cười cười, nếu Bắc Minh Thần nghe thấy được lời này không biết sẽ nói ra những lời hung hăng gì nữa.

"Lâm vương phi tỷ tỷ gọi ta là Phật Tịch là được."

Lâm vương phi khẽ gật đầu: "Ừm."

Hai người đi một đoạn đường, Phật Tịch liếc mắt nhìn lén Lâm vương phi, thấy nàng ấy có vẻ buồn bã, vẻ mặt u sầu.

"Lâm vương phi tỷ tỷ có tâm sự à?"

Lâm vương phi cười khổ: "Chúng ta gả vào hoàng thất, không cần chỉ đặt tâm tư vào một người."

Phật Tịch nghe vậy bĩu môi, Lâm vương phi cãi nhau với Lâm vương điện hạ à? Còn gì mà đi dạo, đi thẳng qua bên kia là được rồi. Bệnh thành quen rồi.



Nàng liếc mắt nhìn lén vẻ mặt của Lâm vương phi, má ơi, đột nhiên nàng hơi hối hận. Nàng không biết dỗ người! Nhất là khi nhìn thấy Lâm vương phi sắp khóc, nàng muốn tát mình một bạt tai khiến mình lắm miệng hỏi thử xem.

Nàng kìm nén tiếng mắng chửi trong lòng, nở nụ cười, nói: "Lâm vương đối xử với tỷ tỷ rất tốt, có phải tỷ tỷ hiểu lầm gì không?"

Lâm vương phi khẽ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.

Phật Tịch cũng ngẩng đầu nhìn theo, ừm, bầu trời không mây, khắp trời đầy sao, chỉ có một chữ, chuồn.

Hai người phối hợp đi về phía trước, trò chuyện câu được câu không.

Phật Tịch không thoải mái, thỉnh thoảng lén gãi ống tay áo, sắp bấm móng tay vào thịt thành hình ba phòng ngủ một phòng khách.

[Ôi đệch, có ai xuất hiện mau cứu đứa nhỏ vất vả này đi.]

[Ta không muốn đi cùng những phi tử này nữa, hỏi thì không nói, tự mình thở dài thở ngắn.]

[Đúng là cảnh tượng chán chết.]

"Phật Tịch."

Phật Tịch nghe thấy tiếng này như tiếng trời, cảm động kìm nén xúc động, suýt chút nữa đã khóc lên, vội xoay người qua giọng điệu vô cùng dịu dàng.

"Vương gia."

Lâm vương phi nghe tiếng, cũng xoay người nhìn lại, hơi hành lễ: "Thần vương điện hạ."

Bắc Minh Thần khẽ gật đầu: "Lâm vương phi."

Sau đó, hắn đi đến cạnh Phật Tịch, kéo tay nàng, giọng nói dịu dàng: "Muộn lắm rồi, nên trở về thôi."

Phật Tịch ngẩng đầu chớp mắt, sau đó mỉm cười nhìn Lâm vương phi: "Tỷ tỷ, vậy chúng ta về trước."



Lâm vương phi mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn hai người đi xa, trong mắt dâng lên vẻ hâm mộ.

Sinh ra trong hoàng thành, gả vào hoàng gia, nếu có thể được một đời một kiếp hai người cũng không tiếc.

Sau đó, nàng tự giễu lắc đầu, đây là nàng nhìn thấy Thần vương và Thần vương phi phu thê tình thâm nên tự mình làm nằm mơ giữa ban ngày rồi.

Nàng còn chưa quay đầu lại, chỉ nghe thấy giọng nói nũng nịu, yếu đuối vang lên: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại ra đây."

Lâm vương phi nghe thấy giọng nói này, hai tay nắm chặt, con ngươi hiện lên vẻ khó chịu, xoay người nhìn nữ tử yếu ớt kia.

"Liên quan gì ngươi?"

Vẻ mặt nữ tử cứng đờ, cắn răng tức giận không thôi. Chờ khi nàng ta được gả vào Lâm vương phủ, phải đọ sức với nữ nhân này mới được.

Phật Tịch đi theo Bắc Minh Thần đi thẳng về phía trước, đi cách một khoảng mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua sau lưng thấy không nhìn thấy Lâm vương phi mới thở ra một hơi, cả người thả lỏng.

[Bị kìm nén quá.]

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, khóe môi cong lên: "Không phải nàng muốn đi ra ngoài à? Sao lại có vẻ như trở về từ cõi c.h.ế.t thế?"

Phật Tịch mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, chớp đôi mắt to vô tội của mình.

[Thần phục đi, đây chính là chiêu độc quyền của ta.]

Đột nhiên Bắc Minh Thần dừng bước, quay người nhìn Phật Tịch. Hai tay hắn đặt lên vai Phật Tịch, trên mặt nở nụ cười trêu tức.

"Sao thế? Chẳng lẽ bổn vương nói sai rồi à?"

Phật Tịch mỉm cười mê người: "Không có, vương gia nói đúng, nói rất đúng, nói khiến người ta muốn thét lên, rất đỉnh."

[Dễ dàng khen ngợi ngươi một phen.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.