Ban đầu Phật Tịch đang tự hỏi trong lòng, đầu óc xoay chuyển 360 độ. Lúc đang tập trung suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng dịu dàng động lòng người của nữ tử.
"Thần vương phi, người có rảnh cùng ta đi xung quanh không?"
Bỗng nhiên Phật Tịch cảm động đến mức rơi nước mắt, giờ phút này cho dù không rảnh cũng phải rảnh, quay đầu đáp lời: "Rảnh chứ, rảnh chứ, vô cùng rảnh."
[Tốt nhất có thể nói chuyện thâu đêm.]
[Như thế không còn gì tốt hơn.]
Ngay lúc Phật Tịch đứng lên, Bắc Minh Thần ở bên cạnh đưa tay kéo Phật Tịch lại, trong mắt đầy vẻ ai oán.
Phật Tịch ngoái nhìn lại, lúc mềm lòng lại nghĩ đến hậu quả của mình vào hai hôm trước, lại nhìn người đang ngồi, nhìn chỗ ngồi cạnh nhau, lại nhìn doanh trướng không cách âm. Lúc này, nàng quyết định hất tay của Bắc Minh Thần ra, đứng lên đi đến cạnh nữ nhân kia, mỉm cười nói: "Vương gia, ta và Lâm vương phi tỷ tỷ đi xung quanh. Nếu trở về muộn, ngài đừng chờ ta, tự mình ngủ đi."
Nàng nói xong kéo tay của Lâm vương phi đi thẳng về phía trước, hoàn toàn bỏ mặc ánh mắt u oán của Bắc Minh Thần.
Lâm vương phi đưa khăn che, khẽ cười nói: "Thần vương và Thần vương phi ngập tràn tình ý khiến cho người ta hâm mộ."
Phật Tịch cười cười, nếu Bắc Minh Thần nghe thấy được lời này không biết sẽ nói ra những lời hung hăng gì nữa.
"Lâm vương phi tỷ tỷ gọi ta là Phật Tịch là được."
Lâm vương phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3741610/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.