Người xung quanh thi nhau nhìn qua, Phật Tịch nhìn thấy sắp kinh động đến Hoàng thượng, vội vàng đưa tay che miệng Bắc Minh Thần đang ho khan lại.
Nàng khẽ nói: "Ngài đừng ho, người khác đều đang nhìn chúng ta giống như nhìn khỉ vậy."
[Tức giận như thế có thể khiến máu huyết tuần hoàn, sống lâu trăm tuổi.]
[Haiz, ta không thể ngừng lo lắng mà.]
Mi tâm của Bắc Minh Thần giật liên tục, nghe tiếng lòng của Phật Tịch còn tưởng rằng nàng suy nghĩ vì thân thể của hắn. Hắn cố chấp quay đầu, cứng rắn nói: "Chẳng lẽ nàng không nhìn ra ta tức giận sao?"
Phật Tịch khẽ gật đầu: "Nhìn ra rồi."
Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, nghiến răng: "Vậy sao nàng không dỗ ta?"
"Ầy... Ta thấy ngài tức giận, chắc vương gia không biết lúc người ta đang giận dữ không thể ngăn lại được. Nếu đột ngột ngăn lại có thể khiến chảy máu não, từ đó gây nên đột tử. Vương gia, ta đang suy nghĩ cho ngài đấy."
Bắc Minh Thần tiếp tục hít sâu một hơi, Phật Tịch ước gì hắn đột tử sao?
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng cười khẽ này, trong đầu hiện lên dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của Phật Tịch. Trong lòng hắn run lên, vô thức quay đầu nhìn Phật Tịch.
Phật Tịch đang nhìn lén Bắc Minh Thần, đột nhiên bị hắn bắt gặp, cười xấu hổ.
Chỉ thấy khóe môi Bắc Minh Thần nhếch lên nụ cười xấu xa, trong ánh mắt mang theo vẻ vui đùa, giống như đang nói trong lòng hắn có dục vọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]