🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bắc Minh Thần mím chặt, sau khi nghe thấy tiếng lòng này của nàng vội đi lên phía trước. Sau khi hắn lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt Phật Tịch, đưa tay nắm bờ vai của nàng, nói to rõ từng chữ: "Nghịch ngợm, nói chuyện này trước mặt người ngoài làm gì. Bổn vương đã làm sai chuyện, trở về mặc cho nàng xử phạt. Không được khóc nữa, bổn vương sẽ đau lòng."

Đám người vô cùng thức thời, phát ra tiếng thán phục hợp lúc.

Đầu tiên, Phật Tịch sững sờ, nàng nhìn trộm đám người. Khi thấy những người kia đều trợn tròn mắt mới tỏ vẻ hài lòng.

[Nếu không phải tình cảnh bây giờ không thích hợp, ta thật sự muốn vỗ gương mặt Bắc Minh Thần để cỗ vũ hắn."

[Không tệ, không tệ.]

[Biểu hiện đêm nay rất đáng khen.]

Bắc Minh Thần nghe vậy vô cùng vui vẻ, cưng chiều mơn trớn trán dính tóc của Phật Tịch, kéo tay nàng đi qua chuẩn bị ngồi xuống.

Tất cả mọi người quên mất vừa rồi Phật Tịch và Ninh Nhàn Uyển đang cãi nhau chuyện gì, giờ phút này chỉ cúi đầu bàn tán câu nói lấy lòng hèn mọn của Bắc Minh Thần.

Mà những phu nhân kia đều tỏ vẻ hâm mộ nhìn Phật Tịch. Bọn họ lấy phu quân, đương nhiên hi vọng trượng phu yêu thương mình, có thẻ ngoan ngoãn phục tùng mình.

Nhưng kết quả ngày nào cũng lục đục với những tiểu thiếp kia ở trong phủ, còn phải đề phòng nữ nhân khác.

Bọn họ nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Ninh Nhàn Uyển không hề thân thiện. Nhìn dáng vẻ thoải mái của Thần vương phi, chắc là khinh thường kẻ nói dối gạt người. Như vậy, chắc chắn Ninh Nhàn Uyển đã nói chuyện ăn uống sinh hoạt của Thần vương trước mặt Thần vương phi.

Thần vương phi cũng lương thiện quá, chỉ tát một cái rồi vạch trần mọi chuyện. Nếu có người đến trước mặt bọn họ nói chuyện ăn uống sinh hoạt của trượng phu, đừng nói chỉ tát một bạt tai, cho dù đạp một phát cũng xem như nhẹ nhàng rồi.

Ninh Nhàn Uyển chết trân tại chỗ, hồi lâu sau cũng không bình tĩnh nổi. Giờ phút này, nàng ta mới thật sự xác định được Bắc Minh Thần hoàn toàn không có suy nghĩ gì với mình.

Nàng ta nhìn bóng lưng Bắc Minh Thần và Phật Tịch rời đi, nhìn bàn tay nắm chặt vô cùng thân mật kia, trong lòng dâng lên sự oán hận vô tận. Sự oán hận này sắp nhấn chìm nàng ta.

Sau đó, nàng ta dời mắt nhìn Bắc Minh Hoài, thấy y có vẻ như không biết chuyện xảy ra bên này, đang nâng chén rượu tự mình uống.

Nàng ta thầm thề trong lòng, nàng ta muốn trở thành Thái tử phi, giúp Thái tử leo lên hoàng vị. Chờ khi mình trở thành hoàng hậu sẽ hạ chỉ xử tử Bắc Minh Thần và Phật Tịch, để báo mối nhục hôm nay.



Phật Tịch ngồi xuống vui vẻ ăn uống, trong lòng nàng vô cùng phấn khởi, khóe miệng cong lên nụ cười ngọt ngào.

Bắc Minh Thần nhìn qua, thấy vẻ mặt Phật Tịch tràn đầy sự vui vẻ khó giấu, trong lòng cũng vui vẻ. Hắn nghĩ đến chuyện Phật Tịch chưa từng nói thích mình, chợt nắm chặt tay của nàng.

Phật Tịch quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói: "Sao thế?"

Bắc Minh Thần khẽ ho một tiếng, hơi cúi đầu: "Thích một người thì phải nói ra, yêu một người cũng thế."

Phật Tịch nhíu mày, lẩm bẩm trong lòng.

[Thích một người thì phải nói ra?]

[Thật sự phải nói ra à?]

[Luôn cảm thấy hơi lạ.]

[Được rồi, nể tình hôm nay hắn ngoan như thế, nói ra thì nói ra vậy.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, vội ngồi dậy, hừ hừ mấy tiếng che giấu đi sự kích động trong lòng. Hắn chờ Phật Tịch nói thích hắn hoặc yêu hắn.

Phật Tịch tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Nói ra, nói ra."

Bắc Minh Thần cứng đờ quay đầu lại, chấn động nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nữ nhân đang nói hươu nói vượn. Nàng đang giả vờ gì thế?

Phật Tịch chớp mắt, biểu thị nội tâm thuần khiết của mình.

"Vương gia, sao thế? Chẳng phải ngài nói à? Thích một người thì phải nói ra, ta nói ra rồi?"

"Khụ, khụ, khụ..." Bắc Minh Thần bị nước bọt của mình làm cho bị sặc, vội cúi người, một tay chống bàn, một tay vỗ ngực mình ho kịch liệt.



Phật Tịch đưa tay vỗ lưng hắn, phàn nàn nói: "Ngài lớn vậy rồi còn tự mình bị sặc nữa. Ngài..."

Bắc Minh Thần quay đầu, ánh mắt cố chấp chăm chú nhìn Phật Tịch.

Phật Tịch duỗi ngón cái và ngón trỏ đặt bên miệng, làm động tác im lặng.

[Ngài ngốc bao nhiêu.]

[Ngốc như heo vậy.]

Ngay sau đó, Bắc Minh Thần lại ho dữ dội.

Người xung quanh nhìn thoáng qua, Phật Tịch thấy sắp kinh động đến Hoàng thượng, chợt đưa tay che miệng đang ho khan của Bắc Minh Thần.

Nàng khẽ nói: "Ngài đừng ho nữa, người khác đang nhìn chúng ta giống như nhìn khỉ vậy."

Bắc Minh Thần lại ho mấy tiếng, nhưng miệng bị Phật Tịch che kín, âm thanh vang lên nhỏ hơn nhiều.

Hắn cụp mắt nhìn bàn tay như ngọc kia, dường như hắn có thể đoán được kết cục sau này của hắn. Chờ khi hắn bất động, nằm ở trên giường, sẽ có một bàn tay đưa qua sau đó bịt hắn...

Cả người hắn run lên, thân thể như dần khỏe lại, không còn bệnh tật gì nữa.

Phật Tịch nghi ngờ quan sát một phen, thả lỏng tay mình, còn cảnh cáo nói: "Đừng ho nữa đấy."

Bắc Minh Thần gật đầu, đưa tay cầm chén trà nhấp một miếng.

Phật Tịch thấy hắn thật sự không ho nữa mới yên lòng, thấy mấy con chim bay qua giữa không trung, trong lòng hát lên.

[Chim én nhỏ mặc áo bông, mỗi năm mùa xuân đến nơi đây, ta hỏi vì sao chim én lại đến? Chim én nói, lo thây của ngươi đi.]

"Phụt." Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng, ngụm nước vừa uống lại sặc trong cổ họng. Lại thêm ban nãy ho khan vẫn chưa dịu lại, bây giờ ho dữ dội hơn ban nãy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.