Sau đó, nàng khóc lên trước mặt mọi người. Nước mắt rơi xuống như mưa, vừa khóc vừa chỉ Ninh Nhàn Uyển.
"Mỗi khi cô nương đến phủ Thần vương, ta đều nhiệt tình đón tiếp, đối đãi thật lòng."
Nàng nói đến đây còn nghẹn ngào, dường như chịu ấm ức to lớn. Nàng nghẹn ngào hồi lâu, mạnh mẽ lau sạch nước mắt, dáng vẻ đã nhìn lầm người.
"Ta thật lòng xem cô nương là bằng hữu, vậy mà cô nương, vậy mà lại nói với ta về ẩm thực sinh hoạt của vương gia. Còn bảo ta chú ý, cô nương, cô nương hiểu ngài ấy hơn vương phi ta sao?"
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, nhanh chóng đi lên mấy bước. Chỉ thấy Phật Tịch khóc nước mắt như mưa, dáng vẻ vô cùng ấm ức.
Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy Bắc Minh Thần đi đến, vội thả tay đang che mặt xuống, để lộ gương mặt sưng đỏ, khóe mắt ngập nước, chạy đến bên cạnh Bắc Minh Thần ấm ức xin lỗi: "Xin vương gia lượng thứ, Uyển Nhi không cố ý, Uyển Nhi chỉ muốn nói tỷ tỷ..."
Chỉ thấy Bắc Minh Thần đi lướt qua nàng ta, khẽ nói mấy chữ: "Cút đi."
Trên mặt Ninh Nhàn Uyển tỏ vẻ tươi cười đắc ý, tốt nhất là như những người kia nói. Bắc Minh Thần bỏ Phật Tịch, như vậy thì nàng ta sẽ có cơ hội gả cho Bắc Minh Thần. Nhất định nàng ta có thể khắc chế luồng khí chẳng lành của Bắc Minh Thần.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng ta luôn may mắn. Bắc Minh Thần không để ý bất kỳ cô nương nào, chỉ có nàng ta phát hiện hắn yêu thương sủng vật, rất hợp ý. Bắc Minh Thần cũng nhìn nàng ta với con mắt khác. Nếu không phải Phật Tịch này...
Phật Tịch nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần, nàng thật sự không nắm chắc Bắc Minh Thần sẽ nói gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]