"Dạ Hạo, mời Ly Vương điện hạ vào trong điện rồi nói".
Thẩm Diệu Thần đột nhiên thanh tỉnh, thu hút sự chú ý của mấy người tỏng điện, vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng sẽ phải chờ thêm một hồi lâu nữa chứ.
Dạ Hạo nhận được mệnh lệnh bèn buông cánh tay đang ngăn cản Thẩm Ngọc Thư xuống, làm ra thủ thế "mời".
Bởi vì đã lấy sai bình thuốc nên khiến Thẩm Diệu Thần uống nhầm bất tỉnh, Mộc Vân Cẩm tự thấy hổ thẹn nên vẫn luôn ngồi trông ở bên giường của hắn.
"Vương gia cuối cùng cũng tỉnh rồi, thiếp còn tưởng rằng mình thật sự sẽ phải vác trên lưng tội danh khắc chồng chứ".
Ban đêm hơi lạnh, Mộc Vân Cẩm xốc lại chăn mỏng đắp trên người lên, thản nhiên đứng dậy, cử chỉ vô cùng đoan trang phóng khoáng.
"Hình như Vương phi rất trông chờ bản vương chết nhỉ? Việc bản vương còn sống khiến Vương phi thấy ngứa mắt sao?"
Trong hai con mắt sâu không thấy đáy của Thẩm Diệu Thần như ngưng tụ một vẻ bực mình, trong giọng nói cũng bộc lộ sự bất mãn.
"Không phải đâu mà. Thiếp có điều không hiểu, lần này Vương gia bị trọng thương, vì sao hai vị muội muội lại không đến đây tùy thị tả hữu, hay là do Vương gia vì thiếp mà diễn ra trò hay này?"
"Độc dược trong cơ thể Bạch trắc phi còn chưa hết hoàn toàn, còn phải điều dưỡng một thời giam, bản thân mình còn lo chưa xong, nào có thời gian hầu hạ bản vương? An trắc phi hôm nay đã trở về phủ Thái phó, trong phủ chỉ còn lại một mình Vương phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dua-ban-tay-vang-cuoi-lui-tinh-dich/481279/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.