Mặc dù Thẩm Diệu Thần đã sớm quen với cái tính nói nửa chừng lại thôi này của Lăng Dục Tu nhưng cũng phải hoài nghi ngày xưa y trở thành quốc sư của đất nước này như thế nào.
Ở trong mắt Thẩm Diệu Thần, Lăng Dục Tu trên thực tế chỉ là một tên thần côn chỉ biết khua môi múa mép, há có thể nghiêm túc hành sự.
"Chuyện này biết xác định như thế nào, cả thiên hạ này chẳng có ai có bản lĩnh này. Chẳng lẽ Vương gia có khả năng hồi sinh người chết sao? Tại hạ thì không có bản lĩnh làm việc này đâu".
Lăng Dục Tu vừa nói vừa tùy tiện quấn lại băng vải, cuối cùng còn thắt một cái nút vô cùng xấu xí, quả thực khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Thái độ y băng bó vết thương cũng cực kỳ có lệ, Thẩm Diệu Thần lườm nguýt mấy hồi, thực sự muốn dùng một chưởng đánh bay y ra ngoài.
"Từ lâu bản vương đã nhìn ra quốc sư không có bản lĩnh lớn như thế, nếu không phải do phụ hoàng coi trọng ngươi, bản vương còn nghĩ quốc sư chỉ biết ăn no chờ chết thôi đấy".
"Vương gia khen nhầm rồi, tại hạ không dám nhận".
Lăng Dục Tu bỗng dưng đứng thẳng người, tùy ý câu môi, chẳng biết từ lúc nào lại lấy từ tay áo ra chiếc quạt giấy bất ly thân, nhàn nhã phe phẩy.
"Nửa đêm nửa hôm rồi, quốc sư làm vậy có chút không ổn nhỉ? Chẳng lẽ quốc sư sợ nóng hơn những người khác à?"
Hai chữ "khen nhầm" như thể một đòn đánh trúng vào trái tim của Thẩm Diệu Thần. Dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dua-ban-tay-vang-cuoi-lui-tinh-dich/481280/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.