Hoàn Tuyết!
Cái tên này lập tức hiện vào đầu nàng, mà người nam nhân đỏ chói lọi đối diện kia, với cái tên này là một
Sớm không nhớ, muộn không nhớ, tự dưng lại nhớ ngay lúc này, các người đùa ta đúng không??!!!
Càng nghĩ càng thấy hài, nàng liền cười mỉa hai tiếng
" Cho nên, nàng hãy cố nhớ lại đi "
Kí ức tự đập vào đầu ta rồi này, nhớ! Nhớ cả rồi đấy
" À này " Tần Uyển Tình đưa tay vuốt tóc, giọng đột nhiên trở nên dịu dàng
" Sao vậy? "
" Cái đấy... " Nàng ngập ngừng, lời hứa này cũng do bản thân nguyên chủ đưa ra, nàng không thể trách người ta lợi dụng nguyên chủ lúc nhỏ được
Nụ cười của Hoàn Tuyết rất ấm áp, đôi mắt cũng vậy, nên nàng càng cảm thấy áy náy, người ta vốn không hại gì mình...
" Nàng không cần nhớ kĩ, chỉ nhớ sơ là được, thời gian còn nhiều, ta đợi "
Nhưng mà người ngươi yêu thích đâu phải ta! Là Tần Uyển Tình lúc năm tuổi, còn ta, chỉ là Ngôn Hoài đáng thương lạc vào hang cọp mà thôi
Nàng làm sao nói cho hắn chuyện nhập xác đổi hồn được, nghe cứ hư cấu thế nào ấy. Còn nếu hắn tin, nàng sợ ngay cả mạng cũng khó giữ
Ha ha, đùa thôi!
Hắn có thể làm gì nàng? Giết nàng? Muốn giết nàng đâu có dễ
" Thật xin lỗi, ta không thể làm được, ta đã có phu quân rồi, ta còn có lòng tự trọng riêng, tùy ý vượt tường không phải là sở trường của ta " Tần Uyển Tình chậm rãi nói, gương mặt trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-doc-sung-that-yeu-nghiet/1513141/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.