Thương Mai chân thành nói: "Mặc dù vẫn luôn mong ngươi ở lại trong kinh, nhưng ta biết ngươi thuộc về Bắc Mạc, Bắc Mạc có bách tính chờ ngươi về, có điều lần này từ biệt, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nhau." Tần Châu giật mình ngơ ngẩn, đúng vậy, từ biệt hôm nay lúc nào mới có thể gặp lại đây? "Sẽ không chờ quá lâu đâu, chờ ngươi sinh con, ta sẽ đến chúc mừng, đứa con trong bụng ngươi còn phải kế thừa ta nữa." Tần Châu lên dây cót tinh thần, nói. Thương Mai biết, nếu nàng ấy gả cho Khang Bình Đế, sợ là sẽ không còn được làm đại tướng quân tự do nữa, sao có thể tùy ý ra ngoài? Nhưng mà nỗi buồn biệt ly vẫn làm cho người ta quá đau buồn, Thương Mai cũng cười nói: "Được, ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói đấy, đứa nhỏ chào đời, ta sẽ chờ ngươi tới." Tần Châu nhìn sâu Thương Mai một cái, sau đó nói với Mộ Dung Khanh: "Ngươi cưới được một vị Vương phi tốt, phải đối xử tốt với nàng." Mộ Dung Khanh gật đầu, một tay ôm bả vai Thương Mai, nói: "Bản vương sẽ làm vậy." Tần Châu cười: "Hoan nghênh các người đến Bắc Mạc làm khách." Nàng chắp tay, nhìn vợ chồng hai người một chút: "Ngày ta đi, không cần tiễn." "Khi nào đi?" Thương Mai vội vàng hỏi. "Ngày mai!" Tần Châu nói. Thương Mai: "Ta đưa các người đến cửa thành." Tần Châu còn định nói gì nữa, Thương Mai lại bảo: "Đoạn đường này nhất định phải tiễn, không có thương lượng." Tần Châu đành nói: "Được, ngày mai đại khái là giờ thìn, ta sẽ lên đường." "Được, mai gặp." Thương Mai nhìn nàng, trong lòng buồn thương cực kỳ, Tần Châu đến Đại Chu lâu như vậy còn chưa dẫn nàng đi chơi tử tế, cho nên đặc biệt áy náy. Với cả cô còn muốn nói với Tần Châu về chuyện về nước thành thân, ngày mai cô phải tới sớm một chút, nói chuyện với nàng trước, rồi cùng nhau ra đến cửa thành, ít nhất là có thể ở chung một canh giờ. Bởi vậy, cho dù cô có ngàn vạn lời muốn nói cũng tạm thời đè xuống, chờ ngày mai mới nói chuyện rõ ràng. Tần Châu quay người, A Cảnh cũng vậy, tâm trạng của hắn có vẻ không tập trung, hồi kinh nhiều ngày rồi, hắn và Nhu Dao còn chưa nói chuyện một câu, hắn quay đầu cực nhanh, đưa một bức thư cho Thương Mai, nói: "Phiền Vương Phi giao cho Nhu Dao." Thương Mai nhận lấy, nhìn đôi mắt có chút buồn thương của A Cảnh, cái tên ngốc này cuối cùng cũng hiểu được hương vị của tình yêu. "Được!" Thương Mai đồng ý. Hôm sau, Thương Mai dậy thật sớm, hôm nay Mộ Dung Khanh không lên triều, cũng theo cô đi tiễn Tần Châu. Nhưng mà đi tới Tây Uyển lại nghe nói tối qua Tần Châu đã rời kinh rồi. Thương Mai gần như cho là mình nghe nhầm: "Tối qua đã đi rồi? Tối qua đi lúc nào?" Thị vệ Tây Uyển nói: "Bẩm Vương phi, quận vương đi giờ Hợi, người nói hôm nay Vương Phi sẽ tới, cho nên có bảo thuộc hạ ở đây chờ Vương Phi, người có một câu muốn thuộc hạ thuật lại cho Vương Phi." "Nàng nói gì?" Thương Mai hỏi. Thị vệ nói: "Quận vương nói, nàng không quen cảnh bịn rịn chia tay, cho nên không muốn đối mặt, mong Vương phi thứ lỗi, nếu nàng có cơ hội, sẽ đến thăm Vương phi." Trong lòng Thương Mai cảm thấy như mất đi thứ gì, gần như khóc lên với Mộ Dung Khanh: "Nàng cứ đi vậy, không từ mà biệt?" Mộ Dung Khanh an ủi: "Hôm qua cũng coi như cáo biệt rồi." "Đã nói là tiễn nàng một đoạn rồi." Thương Mai không thể chấp nhận được việc Tần Châu cứ thế mà đi. Trong lòng cô đã coi Tần Châu như bạn tốt, hai nước đường xá xa xôi, đến lúc đó Tần Châu làm Hoàng hậu, nếu muốn gặp nhau cũng không dễ dàng, cô vốn cho rằng Tần Châu sẽ giống như mình, sẽ trân trọng cơ hội nói lời tạm biệt này, không ngờ, nàng lại cứ thế mà đi. "Đúng là một kẻ tuyệt tình!" Thương Mai đỏ mắt nói. Mộ Dung Khanh không lên tiếng, trong lòng hắn biết vì sao Tần Châu không từ mà biệt, ngọn nguồn của sự yếu đuổi trong con người là quyến luyến, phải một mình lên đường, ai lại muốn đối mặt với nỗi buồn chia ly? Trở về phủ, Thương Mai vẫn không thể bình tĩnh lại, lúc Liên Thúy Ngữ ra đi, cô không có khó chịu như vậy, nhưng cô và Tần Châu trải qua sinh tử, sớm đã xem đối phương như tri kỷ. "Ta và nàng cũng ra ngoài một chút, không phải nàng có thư muốn giao cho Nhu Dao sao? Nghe nói hai ngày này Nhu Dao luôn ở Đỉnh phong hào quấn lấy Hồ Hạnh Nhi, không bằng chúng ta đi tìm nàng." Thương Mai chỉnh lại tâm tình, nhìn vẻ cưng chiều trên mặt Mộ Dung Khanh: "Ta đến là được rồi, ta biết gần đây chàng bận việc triều chính, chàng đi làm chuyện của mình đi, ta, Hồ Hạnh Nhi và Nhu Dao nói vài chuyện của nữ nhi." "Cũng được, nàng dẫn Địch Thủy và Hạ Vân, kêu cả Linh Lợi nữa." Mộ Dung Khanh dặn dò. "Ừ, ta biết, chàng đi đi." Thương Mai lấy áo choàng cho hắn: "Thời tiết lạnh rồi, đêm này sợ là muộn mới về, chàng chú ý một chút." Mộ Dung Khanh hôn lên trán nàng một cái: "Ta biết rồi, nàng cũng đừng nghĩ quá nhiều, chờ ta về." "Vâng!" Thương Mai tay trong tay đưa hắn ra ngoài. Bởi vì có Hạ Vân và Địch Thủy ở đây, cho nên Nghiêm Vinh lại đi chạy việc với Mộ Dung Khanh. Mộ Dung Khanh vừa đi, Ngô Yến Tổ liền thò đầu vào cửa ra vào nhìn. "Tên nhóc này!" Linh Lợi kéo cánh tay cậu: "Nhìn gì đấy?" Ngô Yến Tổ liên tục kêu to: "Linh lợi tỷ, đau mà, đau mà!" Linh Lợi buông cậu ra: "Hừ, biết đau thì tốt, ai bảo ngươi nhìn trộm." "Không phải nhìn trộm, ta tời tìm sư phụ!" Ngô Yến Tổ cười nói. "Ai là sư phụ ngươi? Người ta cũng chưa thừa nhận!" Linh Lợi quát to một tiếng: "Ở đây chờ, ta vào thông báo một tiếng. Thương Mai nghe được bọn họ nói chuyện liền bảo: "Gọi cậu nhóc vào đi." Ngô Yến Tổ cười ngượng ngùng với Linh Lợi: "Sư phụ gọi ta đấy!" Sau đó chạy vào như làn khói, rèm châu vang lên tiếng đinh đang. "Sư phụ!" Ngô Yến Tổ đi vào, hô Thương Mai một câu, vẻ mặt đầy nịnh nọt. Thương Mai bất đắc dĩ nói: "Ta không phải sư phụ ngươi, đừng gọi thế." "Gọi Vương phi hay sư phụ đều giống nhau, không quan trọng, không quan trọng." Ngô Yến Tổ xua tay, thăm dò? "Đúng rồi sư phụ, trước đó người nói Ôn Yến đại phu sẽ tới, không biết lúc nào sẽ tới ạ?" Thương Mai nhìn cậu: "Có lẽ nàng không tới nữa." Ngô Yến Tổ khẽ giật mình, thất vọng nói: "Không tới? Vì sao ạ?" "Không biết, có lẽ ta không có tư cách làm đồ đệ của nàng." Quả thực là Thương Mai rất mong đợi Ôn Yến, biết nàng không tới cũng cực kỳ thất vọng, cho nên có thể hiểu được tâm trạn của Ngô Yến Tổ. "Sao lại không có tư cách? Ngày đó Dao tỷ nói với ta, nói Ôn Yến đại phu chỉ có một điều kiến, chính là muốn người đồng ý, cho dù sau này đối mặt với bất kỳ bệnh nhân nào, nếu có biện pháp chữa trị, đều phải trị, việc này người cứ đồng ý không phải là được sao?" Thương Mai nhìn Ngô Yến Tổ, đột nhiên trong lòng hơi động: "Ngô Yến Tổ, nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?" Ngô Yến Tổ vỗ ngực: "Nếu như Ôn Yến đại phu nguyện ý thu nhận ta làm đồ đệ, nhất định ta có thể làm được." Thương Mai cười: "Nói chắc chắn như vậy à? Nếu như người đó là kẻ thù của ngươi thì sao?" "Kẻ thù cũng cứu, ai bảo ta là đại phu chứ?" Ngô Yến Tổ nói. Thương Mai khẽ giật mình: "Đại phu?" "Chúng ta là đại phu, chuyện chúng ta phải làm chính là cướp người từ tay Diêm Vương, cho dù Ôn Yến đại phu không phải sư phụ của ta, ta cũng sẽ trị, thân phận của chúng ta chính là như vậy, về phần người kia có đáng chết hay không, đại phu cũng không cần suy nghĩ tới chuyện đấy chứ? Nếu như kẻ đó làm nhiều việc ác thì ta tin vào thiên đạo luân hồi, nói chung hắn sẽ không có kết cục tốt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]