Mộ Dung Khanh gật đầu: "Ta biết, lão tổ tông nói với ta rồi."
Thương Mai nhẹ nhàng thở dài: "Chàng cảm thấy sao?"
"Nàng nghĩ ra được đơn thuốc không?" Mộ Dung Khanh hỏi.
Thương Mai lấy đơn thuốc ra, nói: "Đơn thuốc này rất đáng kinh ngạc, có mấy vị thuốc ta không dám hạ, nhưng mà bây giờ viết ra phối hợp với nhau, ta nghĩ tới dược tính, đúng là rất tốt, hai vị thuốc thiếu kia ta phải thứ một chút mới biết được có thể phối ra hay không, nhưng mà vấn đề chắc không lớn, bởi vì trong lòng ta đã có mấy vị thuốc có thể dùng, từ từ thử xem hiệu quả của loại nào tốt."
Mộ Dung Khanh nói: "Hiển nhiên, lão tổ tông giao quyền quyết định cho nàng có thể lựa chọn cứu hoặc không cứu."
Mộ Dung Khanh nhìn cô, lại nói: "Nàng nghĩ sao?"
Thương Mai thẳng thắn nói: "Nói thật, ta không muốn cứu."
Hoàng đế băng hà, tất cả liền thái bình, Thái tử đăng cơ, Lương Vương và lão Thất phụ chính sựu, tất cả đều sẽ tốt.
Nàng không có ngốc mà đi cứu một cái tai họa về, để mình không được sống yên ổn.
Nhưng mà Thái hoàng thái hậu nhất định biết cô sẽ lựa chọn như vậy, hẳn là Thái hoàng thái hậu cũng không lựa chọn cứu?
Nhưng nếu bà không muốn cứu thì đơn thuốc này không cần cho, cứ khoanh tay đứng nhìn là được.
Trong lúc này, nhất định phải có điều gì đó, không thể đơn giản như vậy được.
Cũng không thể vì cô không cứu mà Ôn Yến đại phu không thu nhận cô làm đồ đệ, lựa chọn kiểu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800461/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.