Mộ Dung Khanh nhìn vào trong mắt của cô, nói: “Không phải nàng luôn muốn rời khỏi nơi này sao?”
“Nhưng, chàng có thể buông bỏ nơi này sao?” Thương Mai biết hắn không buông bỏ được, bây giờ trên vai, trọng trách của hắn vẫn rất nặng nề.
“Nếu như huynh ấy thật sự ép ta đến bước đó thì hoặc là ta đi, hoặc là ta phản, nếu nàng là ta thì nàng sẽ chọn con đường nào?”
“Phản, chàng sẽ không làm được, đi? Chàng có thể đi đến…” Thương Mai đột nhiên hiểu ra rồi: “Chàng muốn đi đến Nam Quốc, nếu như ông ta đuổi cùng giết tận thì chàng có thể lấy Nam Quốc làm căn cứ, tuyển binh mua ngựa từ Nam Quốc dọc theo Việt Đông?”
“Ta chỉ cần có đủ binh lực, thì huynh ấy sẽ không dám hành động lỗ mãng, cho dù huynh ấy có làm gì cũng sẽ không bùng nổ nội chiến lung tung.” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai nắm lại tay của hắn, trong lòng tràn đầy cảm động: “Cảm ơn chàng đã làm nhiều thứ cho ta như vậy.”
Hắn đồng ý vì cô mà rời khỏi Kinh Thành, buông bỏ gánh nặng của mình, cô đã rất vui rồi, bây giờ càng vì cô mà muốn hai chữ an ổn, lo trước lo sau, bố trí nhiều thứ như vậy…
Mộ Dung Khanh sủng nịch mà xoa xoa mái tóc của cô, sau đó khẽ giọng thở dài nói: “Ngốc, nếu nói chỉ vì nàng thì cũng không hẳn, có lẽ, là bản thân ta cũng chán ngấy rồi, những ngày tháng không có ngừng nghỉ này khi nào mới kết thúc đây? Còn không bằng tự mình tìm nơi an tĩnh, rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800381/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.