Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Khanh cuối cùng cũng có thể đến Bảo An tự đón Thương Mai về rồi.
Thương Mai được người của Tố Nguyệt Lâu đưa ra ngoài, trong lúc đó, chưa gặp Mộ Dung Khanh qua.
Sau khi Quốc sư khai đàn, dân gian liền có tin tức, Vương phi sau khi thăm viếng Liên đại học sĩ hồi kinh thì lập tức đến Bảo An Tự cầu phúc cho nước cho dân, hy vọng sớm ngày giết được yêu nghiệt.
Cứ như vậy, sau sự kiện hồ ly sinh, danh tiếng của Thương Mai lại tăng thêm một bậc.
Tất cả mọi người chỉ biết có Nhiếp Chính Vương phi, mà không biết có Hoàng hậu.
Dù sao, Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ kia, không có chút cống hiến gì khi hồ ly tinh làm loạn trong cung.
Mộ Dung Khanh đến Bảo An tự, thì thấy An Nhiên lão Vương gia cũng có ở đó, có chút ngạc nhiện, vội vàng tiến lên trước bái kiến.
“Lão gia tử, cuối cùng ông cũng lộ mặt rồi, gặp ông một cái, còn khó hơn lên trời nữa.” Mộ Dung Khanh nói.
Khuôn mặt lão Vương gia như gió xuân: “Lão thất à, muốn gặp lão phu rất dễ thôi, chỗ nào có chuyện vui thì chỗ đó có lão phu.”
“Chuyện vui? Vậy hôm nay có chuyện vui gì, đáng để lão nhân gia ông đến như vậy?” Mộ Dung Khanh cười nói.
“Chuyện vui lớn.” An Nhiên lão Vương gia quay đầu nhìn Thương Mai một cái: “Chuyện vui của ngươi đó.”
Thương Mai trợn ông ta một cái mắt trắng, chuyện này vốn định sau khi về phủ mình mới nói với hắn mà.
“Các người nói đi, ta đi vào trong thu dọn đồ đạc một chút.” Thương Mai nói xong liền quay người đi vào.
Mộ Dung Khanh nhìn lão Vương gia: “Chuyện vui của bổn Vương? Bổn Vương còn có chuyện vui gì chứ?”
Lão Vương gia lắc lắc một ngón tay, hừ nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi, giả vờ ngu ngốc à, muốn né tránh một bữa tiệc đúng không? Nhỏ mọn!”
Nói xong, cũng quay người đi vào trong.
Mộ Dung Khanh quay đầu lại nhìn Nghiêm Vinh: “Chuyện vui gì vậy?”
Nghiêm Vinh cũng mờ mịt, mấy ngày nay hắn luôn theo Vương gia, làm gì biết có chuyện vui gì chứ?
Nghĩ nghĩ một hồi, sau đó nghiêm túc nói: “Có lẽ là Vương phi cuối cùng cũng không phải hồ ly tinh nữa.”
Mộ Dung Khanh cũng nghĩ ngợi: “Đây đúng là chuyện vui.”
Ít ra cũng có lý.
Sau khi Tiểu Khuyên giúp Thương Mai thu dọn đồ đạc xong, Du ma ma dìu Thương Mai ra ngoài.
Thương Mai mỉm cười nói: “Ma ma, chân của ta không có bị tàn phế gì hết, ta tự đi được mà.”
“Bậc thềm, cẩn thận bậc thềm, đi đường đừng nói chuyện.” Du ma ma rất lo lắng mà nói.
Không phải bà ta lo lắng dư thừa mà là sức khoẻ của Vương phi trước giờ đều không tốt, lại bị hạ dược qua, nếu như không cẩn thận chút, thì chuyện tốt này sẽ….hừm hừm hừm!
Mộ Dung Khanh thấy Du ma ma dìu Thương Mai ra ngoài, liền cười nói: “Ma ma, nàng ấy không có tôn quý như vậy đâu, để nàng ấy tự đi đi.”
Ma ma còn tưởng An Nhiên lão Vương gia đã nói với hắn rồi, liền xị mặt nói: “Vương gia nói lời này nô tỳ nghe không thích chút nào, sao lại không có tôn quý chứ? Cả đời của một nữ tử chỉ có mấy ngày tôn quý này thôi.”
Thương Mai liếc hắn một cái: “Sao? Chàng cảm thấy ma ma đối tốt với ta một chút thì không được à?”
Mộ Dung Khanh xin lượng thứ mà nói: “Đâu có ý như vậy chứ? Chỉ là nhìn kỳ cục thôi.”
Thương Mai hỏi: “Chàng không có lời gì khác muốn nói với ta à?”
Mộ Dung Khanh tưởng cô nói đến chuyện của Tôn Phương Nhi, liền nói: “Yên tâm, tất cả đều đã sắp xếp xong rồi.”
Thương Mai tưởng cái hắn nói là sắp xếp chuyện cho cả thai kỳ của cô, không khỏi tán thưởng: “Nhanh như vậy à? Phải khen mới được.”
“Đó là đương nhiên.” Mộ Dung Khanh dìu cô lên xe ngựa, rất lâu không gặp Thương Mai rồi, hôm nay gặp lại, đương nhiên là vui mừng, dưới sự vui mừng, cũng học theo bộ dạng của ma ma, cung kính mà nói: “Vương phi cẩn thận bước chân, đừng có để ngã đó.”
Thương Mai liếc hắn một cái: “Cút!”
Mộ Dung Khanh cười cười lên xe ngựa, Tiểu Khuyên và ma ma thì ngồi ở chiếc xe khác.
Trên đường về, Mộ Dung Khanh hỏi: “Nàng không có nói với Linh Lợi về chuyện phụ thân của nàng ta sao?”
Thương Mai lắc đầu: “Không có nói, nhưng hẳn là nàng ta cũng biết, tin tức của Tố Nguyệt Lâu nhanh nhạy, chỉ xem nàng ta có đồng ý về kết thúc tất cả mọi thứ hay không thôi.”
Mộ Dung Khanh nói: “Ừm, bây giờ cũng không quan trọng nữa, lúc đó bổn vương nghĩ, nếu như nàng nói với nàng ta rồi, nàng ta về làm loạn một phen, bổn vương phải thay đổi một chút sách lược.”
“Tôn Phương Nhi bây giờ sắp xếp ở đâu?”
“Đưa đi Hàn Sơn rồi.” Mộ Dung Khanh nói.
“Làm thế nào mà cướp được người từ trong tay Nghi quý phi vậy?” Thương Mai tò mò mà hỏi.
Mộ Dung Khanh đợi xe ngựa di chuyển, rồi nói với Thương Mai: “Nghi quý phi đúng là rất cẩn thận, sau khi thay đổi người, bà ta không có lập tức đưa ra ngoài cung mà giữ lại ở Nghi Lan Cung, Hoàng thượng phong toả, tra soát toàn Kinh Thành, thậm chí đào bới cả Vương phủ, nhưng đâu có ngờ là người vẫn còn ở trong cung chứ? Tìm mấy ngày mà vẫn không tìm được, Hoàng Thượng đương nhiên tâm tàn ý lạnh, sức tìm kiếm cũng giảm đi, liên tiếp đóng cửa thành mấy ngày, lòng người trong kinh thành hoang mang, không ai được ra vào thành, nộ khí của bá tánh cũng rất nặng, cho nên, lúc cửa thành bắt đầu giải toả, Nghi quý phi liền đưa Tôn Phương Nhi ra khỏi cung, mỗi ngày trong cung đều có xe đẩy đưa nước rửa chén ra ngoài, Nghi quý phi trói người ở bên dưới xe đẩy rồi đưa ra ngoài, chiếc xe đẩy không có chỗ nào để che, hơn nữa ngày nào cũng là người giống nhau, cung vệ không có kiểm tra nghiêm ngặt, cứ như vậy, người được đưa ra ngoài, bên ngoài cung đương nhiên có người tiếp ứng, Nghi quý phi quả thực cũng rất thông minh, sau khi đưa người ra khỏi cung liền giấu ở gần chuồng heo, cửa thành vừa mở ra, chuồng heo phải đưa thịt heo ra khỏi thành đến một thôn nhỏ ở gần đó để bán, cuối giờ sửu, bình thường, trời còn chưa sáng thì đã có một đống người đi ra ngoài, người buôn thịt heo có khoảng hơn ba mươi người, trong đó có học trò đi theo, Tôn Phương Nhi bị dịch dung, đóng giả thành học trò, cứ như vậy mà đường đường chính chính theo mấy người đó ra khỏi thành, thủ vệ ở cửa thành tuy nghiêm ngặt, nhưng, chỉ chuyên kiểm tra người qua lại, mấy người mà hằng ngày đều đi qua, thì bình thường sẽ không kiểm tra nghiêm ngặt, cứ như vậy, sau khi người ra khỏi thành thì bị người của bổn vương cứu đi.”
Thương Mai nghe quá trình thì cảm thấy rất đơn giản, nhưng chắc hẳn, con đường này có thể diễn ra rõ ràng như vậy, là không có dễ như thế.
“Người chịu trách nhiệm theo dõi là ai?” Thương Mai hỏi.
“Lương Vương, Hoàng đế không có quá nhiều phòng bị đối với Lương Vương.”
“Ừm!” Thương Mai cười một cái, trong lòng hoàn toàn thả lỏng: “Lúc về ta cảm tạ hắn ta đàng hoàng.”
Mộ Dung Khanh ôm lấy cô, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự an yên hiếm có.
Thương Mai cũng yên tĩnh mà dựa đầu vào lồng ngực của hắn, qua một hồi, nói: “Hy vọng, Hoàng đế có thể thật sự hiểu ra, đừng có dày vò gì nữa, chúng ta không có dã tâm, chỉ muốn sống thật tốt thôi.”
Mộ Dung Khanh vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt của cô: “Yên tâm, huynh ấy sẽ bớt bớt lại thôi.”
Mộ Dung Khanh chậm rãi nhắm mắt lại, ánh sáng sắc bén nơi đáy mắt hiện lên.
Hắn biết là sẽ không, nhưng, hắn sẽ dùng mọi cách để ngăn cản.
“Lần này ta đã đi Nam Quốc.” Mộ Dung Khanh chậm rãi nói: “Bên Nam Quốc, tình hình tốt hơn ta dự tính một chút, bởi vì Tôn Phương Nhi có mạng lưới quan hệ nhất định, cho nên, có thể ta sẽ đưa Tôn Phương Nhi về một lần, nếu như nàng ta có thể ở lại Nam Quốc, tương trợ vị Nam Hoài Vương giả kia, thì chúng ta sẽ rất nhanh nắm được cục diện.”
Thương Mai thực ra không hiểu là tại sao hắn lại làm như vậy cho lắm, bởi vì, cô cảm thấy, Nam Quốc tuy có binh lực nhất định, nhưng đều là do Nam Hoài Vương phát triển, hơn nữa, số binh lực này căn bản không thể đối kháng với Triều đình.
“Sau khi chàng khống chế Nam Quốc thì có dự định gì?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh nắm lấy tay của cô, nhìn vào đôi mắt cô, nghiêm túc mà nói: “Ta phải bố trí lại binh lực của ta, không phải dùng để tiến công mà dùng để phòng ngự.”
“Hửm?” Thương Mai càng không hiểu, phòng ngự? Hoàng thượng không thể đánh đến Nam Quốc, Nam Quốc là do ông ta tận tay giao cho Việt Đông Vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.