Chương trước
Chương sau
Những lời này của Mộ Dung Khanh là đang đánh đòn tâm lý.
Tuy Thái phó đã rớt đài, nhưng còn có rất nhiều người đi theo hắn, chưa nói đến việc trung thành được bao nhiêu, mà là Lương thái phó có khuyết điểm của bọn họ, dù Lương thái phó có sa sút thế nào, bọn họ cũng không dám cãi lời ông ta.
Những người đến đây hôm nay không phải là tất cả, mà là Hoàng thượng quyết định giữ bọn họ lại, để bọn họ trở thành lưỡi dao sắc bén đấu với Nam Hoài vương, vậy chẳng phải có thêm một vũ khí sắc bén là Lương thái phó sẽ tốt hơn sao.
Ông ta vẫn còn thế lực, thế lực này không cần thì lãng phí lắm.
Thờ ơ đứng nhìn thoải mái biết bao nhiêu chứ!
Sắc mặt Lương thái phó liên tục thay đổi, cuối cùng nhìn về phía Hoàng thượng: “Dù Nam Hoài vương tung tin đồn nhảm, nhưng Thái tử và Lương tần đã tận mắt nhìn thấy Quỷ Diện Sang của Hoàng Thượng mà.”
Mộ Dung Khanh cười khẩy: “Tin đồn vừa xuất hiện, Thái tử và Lương tần đã vội vàng chạy đến, có mục đích gì ai mà không biết! Vì thế, Hoàng thượng bèn kêu Thương Mai làm một cái mặt người giả trên cánh tay của mình, sau đó sử dụng thuốc dẫn đến phát ban, để Hoàng thượng trông như thật sự bị mắc Quỷ Diện Sang, mục đích là muốn thử Thái tử, cho hắn một cơ hội cuối cùng, nếu hắn không ra ngoài rêu tao, Hoàng thương sẽ cho hắn một cơ hội, tiếc rằng hắn vừa đi ra ngoài đã lập tức tìm Thái Phó, Thái Phó cho rằng là cơ hội trời cho, lập tức nắm bắt, hợp tác với Nam Hoài vương, trúng ý của Nam Hoài vương”.
Hai chân Lương thái phó mềm nhũn, trên người không còn chút sức, xụi lơ dưới đất.
Lương thái phó bị kéo ra ngoài, Lộ công công dịu dàng nói: “Thái Phó yên tâm, trước đây chúng ta làm việc ở Đao Tử phòng(nơi tịnh thân),làm việc cẩn thận gọn gàng, sẽ nhanh thôi, không đau đâu.”
Lương thái phó trợn trắng mắt, cuối cùng ngất xỉu.
Sau khi kéo Thái Phó ra ngoài, Hoàng đế cũng không thể chịu đựng được nữa, gần như ngất đi.
Mộ Dung Khanh lập tức gọi Thương Mai vào, Thương Mai khám một lát rồi nói: “Không sao, chỉ là mệt thôi, nghỉ ngơi một lát là được rồi, bây giờ sức khỏe của Hoàng thượng rất suy yếu”.
Điều tra nhà họ Lương, lại phát hiện thật ra nhà họ Lương không phải giàu có gì, tiền của trong nhà gộp lại chưa tới ba chục nghìn lượng, có thể thấy mấy năm nay, ông ta thật sự đã tiêu hết sức lực và tiền của để lung lạc lòng người.
Từ sổ sách của nhà họ Lương có thể thấy mấy năm nay Lương Tần cho nhà họ Lương rất nhiều tiền, mà Lương Tần lấy đâu ra tiền? Bổng lộc hằng năm của bà ta cũng chỉ có ngần ấy mà thôi.
Các khoản chi tiêu trong cung quá lớn, còn do Nhất Ngôn đường của bà ta quản lý, chi tiêu trong cung lớn đến mức khó tin, bà ta cũng lấy được không ít từ bên trong, đưa cho nhà mẹ đẻ.
Thái tử bị phế, dời đến phố Hạ An, đây là nơi nghèo nhất trong Kinh thành, xung quanh đều là dân nghèo, gần như không có khu buôn bán, buôn bán gì cũng là bày sạp, cũng có cửa hàng nhưng quá nửa là không có ai vào, không buôn bán được gì, vì người nghèo luôn cho rằng đồ ngoài sạp luôn rẻ hơn đồ trong cửa hàng.
Thái Phó và Thái tử đương triều hiển hách lại sống ở một nơi thế này, ai nói đời người không phải ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây chứ?
Thái Phó thật sự bị tịnh thân, biến thành một người không có thứ kia, cắt đứt gân tay gân chân, bây giờ ông ta chính là một kẻ tàn phế.
Nhưng dù tàn phế thì Mộ Dung Trịnh vẫn sợ ông ta, vì bắt đầu từ ngày đến phố Hạ An, Thái Phó đã nói với Thái tử: “Ngươi muốn Đông Sơn tái khởi* thì phải hầu hạ ta cho tốt, trong tay ta có nhược điểm của rất nhiều người, để bọn họ phải làm việc cho chúng ta.”
Đông Sơn tái khởi*: trở lại ngày xưa.
Triều đình mỗi ngày cho tiền sinh hoạt, không người hầu hạ, từ đó, chẻ củi nấu cơm, nấu nước giặt đồ đều do người từng là Thái tử này làm.
Mà trùng hợp là Hạ Oanh Nhiễm bị hủy dung, sống trong mệt mỏi khi ăn xin ở An Nhai thì ngất xỉu trước cửa nhà Mộ Dung Trịnh, Mộ Dung Trịnh nhặt nàng ta vào làm nha hoàn hầu hạ hai người, trước đây Hạ Oanh Nhiễm luôn muốn gả cho Thái tử, bây giờ cuối cùng cũng có thể đi theo bên cạnh hắn, tiếc rằng hắn không phải là Thái tử nữa.
Nhưng nàng ta cũng không rảnh lo nghĩ quá nhiều, vì chỉ cần có cơm ăn thì đã là thiên đường với nàng ta rồi.
Ở thời đại này, con gái không thể tự kiếm sống, còn bị hủy dung, dù muốn tìm một người để gả cũng không ai thèm, mà nàng ta còn là con gái của tội thần, ai muốn trêu vào một người như thế chứ?
Tạm thời không nói nhảm nữa, bây giờ còn chưa xử lý được Lương Tần, không phải Hoàng đế muốn niệm tình, chỉ là ông ấy nghĩ cho Mộ Dung Toàn, suy cho cùng Lương Tần cũng là mẹ của hắn.
Hoàng đế kín đáo tiết lộ nếu Lương Vương cầu xin giúp Lương Tần thì sẽ phán nhẹ, nếu không cầu xin thì đày vào lãnh cung.
Mấy năm nay cũng có tần phi bị đày vào lãnh cung, nhưng đều không ai chịu nổi hai năm trong đó.
Nếu không phải người từng đi vào, hoàn toàn không thể hiểu rõ nỗi khổ và sự giày vò trong lãnh cung.
Mọi người đều cho rằng Lương Vương sẽ cầu xin, vì trước đây hắn luôn rất nghe lời mẫu thân, cũng vô cùng hiếu thảo.
Nhưng lần này lại khiến mọi người rất bất ngờ, hắn không hề cầu xin, thậm chí còn không hỏi đến chuyện này một tiếng, lạnh lùng như không quen biết vậy.
Hoàng thái hậu lập tức như già đi rất nhiều tuổi, đổ bệnh luôn.
Bà ta luôn cảm thấy Thái tử không hợp làm Hoàng đế, cũng muốn phế bỏ hắn, nhưng khi thật sự phế bỏ rồi, thấy hắn rơi vào kết cục như thế trong lòng vẫn rất khó chịu, dù sao cũng là cháu trai ruột của mình.
Tuy thai ký sinh của Hoàng đế đã được cắt, nhưng lupus ban đỏ vẫn rất nghiêm trọng, thận suy kiệt, việc chữa bệnh ở nơi này lại lạc hậu, tuy sử dụng thuật châm cứu có thể khống chế tạm thời, nhưng suy cho cùng cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Bây giờ rất cần lập Thái tử.
Hơn nữa còn có một việc phải nhanh chóng xử lý, chính là dẹp yên lời đồn của dân chúng.
Dân chúng rất kỳ lạ, có một vài chuyện vô căn cứ có thể tin, nhưng có một vài chuyện dù người có địa vị cao đứng ra bác bỏ tin đồn, bọn họ vẫn không chịu tin.
Cách tốt nhất chính là Hoàng đế tự mình xuất hiện để mọi người nhìn thấy ông ấy không bị mắc Quỷ Diện Sang, mắt thấy là thật.
Vì thế, Lễ bộ và Khâm Thiên Giám hợp tác chuẩn bị nghi thức tế trời cầu phúc cho Hoàng thái hậu, nha môn quan sai Kinh Triệu Doãn ngồi trên lưng ngựa, thông báo cả Kinh thành lúc đó Hoàng thượng sẽ tham gia nghi thức tế trời.
Hoàng đế bây giờ rất yếu, muốn dự nghi thức tế trời sẽ rất nguy hiểm.
Trước khi đi, Thương Mai châm cứu giúp ông ấy tập trung tinh thần, nhưng Hoàng đế vẫn cố chấp muốn sử dụng chút Ngũ Thạch Tán, Ngũ Thạch Tán này có thể giúp tinh thần ông ấy trở nên phấn khởi, trông sẽ có sức sống hơn.
Nhưng tham gia lễ tế trời phải khống chế thời gian nghiêm ngặt, da mặt là giả, gió Bắc thổi mạnh, ở trong phòng hai canh giờ, ra ngoài nhiều lắm chỉ có thể cố được hơn một canh giờ, vì gió mạnh, sẽ thổi đến mức da mặt giả bong tróc ra, dù không bong tróc thì trông cũng rất mất tự nhiên.
Để ổn thỏa, Thương Mai làm thêm một cái, có thể thay, tính cả lộ trình và việc tế trời rườm rà, thật sự cần thay.
Mộ Dung Khanh sắp xếp cho Thương Mai hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, vì lễ tế trời không cho nữ tử tham gia, vì thế Thương Mai phải giả nam, để tránh Hoàng đế xuất hiện tình hình bất ngờ gì đó.
Nam Hoài vương vẫn chưa rời Kinh, nhưng Mộ Dung Khanh đã muốn hắn rời đi, sau lễ tế trời, hắn phải rời khỏi rồi.
Kế hoạch lần trước không bẫy được Nam Hoài vương, Mộ Dung Khanh đã rất không vui.
Ngày tế trời này Nam Hoài vương cũng phải tham gia, vì suy cho cùng hắn cũng là thân vương biên giới, còn là con cháu của nhà Mộ Dung, cầu phúc cho Hoàng thái hậu, hắn ở Kinh thành nên không thể không tham gia.
Lầu Thanh Ninh!
“Lần trước để hắn tránh được, nhưng lần đây bản vương muốn hắn để lộ vết thương Quỷ Diện Sang kia trước mặt dân chúng.” Nam Hoài vương thâm độc nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.