Quý Thái phi nhíu mày nhìn về phía Tôn Phương Nhi: “Lúc trước con nói Hoàng thượng sử dụng da mặt giả à?”
“Đúng ạ.” Tôn Phương Nhi khẳng định: “Nếu không phải da mặt giả không thể nào che đi vết ban đỏ của hắn được, nhưng con không ngờ Hạ Thương Mai lại biết làm loại da mặt này.”
“Ngươi biết không?” Nam Hoài vương hỏi.
Tôn Phương Nhi đáp: “Biết, thật ra việc này nói dễ không dễ, nói khó cũng không khó, chỉ cần nắm bắt đúng chỗ sẽ có thể làm được.
“Đắp da mặt giả này lên mặt sẽ không thấy gì hết sao?”
“Người biết có thể nhìn ra được, nhưng ai dám nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng đế chứ? Da mặt giả này có một khuyết điểm là không thể quá nóng, da mặt sẽ có nước, bị tan ra, gió quá lớn sẽ thổi đến mức xuất hiện nếp nhăn, bong tróc ra, còn không thể đeo lâu, kín gió cũng có hại với bệnh tình của Hoàng đế, có nghĩa là hai canh giờ phải tháo xuống, với không khí bên ngoài bây giờ chỉ có thể chịu được nửa canh giờ, không tháo xuống, nhiệt độ trên mặt sẽ khiến da mặt giả mỏng dần, ban đỏ sẽ lộ ra, thậm chí còn có thể rơi xuống.”
“Đi ra từ trong cung đến đàn tế trời tốn ít nhất một canh giờ, mà sức khỏe của hắn bây giờ rất yếu, không thể chống đỡ quá lâu, vì thế hắn nhất định phải đổi da mặt.” Nam Hoài vương kết luận.
“Vương gia có tính toán gì rồi?” Tôn Phương Nhi hỏi.
Quý Thái phi hờ hững nói: “Con thấy sao?
Tôn Phương Nhi cười khẽ: “Đàn tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800069/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.