Đám vây cánh của Thái phó trong lòng đã sợ sệt, biết là cho dù bây giờ ra ngoài, quay lại vẫn sẽ bị hỏi tội, cho nên dứt khoát quỳ xuống cùng nhau tiến lên, nhao nhao tự biện bạch sự trong sạch, cầu xin Hoàng đế, cầu xin Hoàng thái hậu.
Cứ như vậy các loại tình thâm dụng tâm lương khổ đến rồi đi, kèm theo tiếng khóc đứt ruột, làm cho Hoàng đế nhíu mày.
Mộ Dung Khanh phất phất tay, ra hiệu cho Cấm Vệ quân trước tiên kéo toàn bộ ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Lương thái phó.
Thương Mai cũng dìu Hoàng thái hậu đi ra, Mộ Dung Khanh ở trong điện xem.
Hoàng đế nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Lương thái phó: “Thái phó, trẫm đối đãi với Lương gia của ngươi như thế nào?”
Cả người Lương thái phó đều giống như bị móc rỗng, linh hồn giống như không tồn tại, chỉ đờ đẫn gật đầu nói: “Thần thâm thụ hoàng ân.”
“Vì sao?” Hoàng đế lắc đầu, nói không nên lời khinh miệt và trái tim băng giá: “Ngươi là cha vợ của trẫm!”
Đôi mắt Lương thái phó dần dần có tiêu cự, cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, Hoàng thượng đối với thần rất tốt, hàng năm ban thưởng cho thần cũng là hạng nhất trong các bậc công hầu, trong chính sự thì trọng dụng thần, nhưng thế thì sao? Thần tuy là cha vợ Hoàng thượng, nhưng cũng là một con chó trước mặt Hoàng thượng.”
“Chó?” Hoàng đế giống như là không tin ông ta nói như vậy: “Ngươi nói ở trước mặt trẫm ngươi giống một con chó?”
“Không phải sao? Gọi là đến đuổi là đi, không phải một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800067/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.