Vừa nãy còn mặt cắt không còn giọt máu, lúc này đã dần dần ửng hồng.
Nàng cũng hít thở mạnh hơn, Mặc Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng mạch đập mạnh mẽ ổn định của nàng.
Điều này khiến Mặc Diệp chợt vui mừng, hắn không nhịn được áp sát lại bên tại nàng nói vài tiếng: "Ninh Nhi, Ninh Nhi? Nàng có nghe thấy bổn vương nói không?"
Đáng tiếc, Vân Quán Ninh vẫn không thể phản ứng lại.
Mặc Diệp ngẩng đầu nhìn mặt nước, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định: "Lập tức lên đường!"
Cho dù con đường phía trước có thế nào, hắn cũng sẽ đưa nàng theo.
Nàng vì nhung nhớ mà bị bệnh.
Mặc Diệp phải để nàng gặp Viên Bảo ngay!
Tên to con bắt cóc Viên Bảo đi rất cảnh giác, tuy hắn đã không còn đề phòng Viên Bảo nữa, nhưng vẫn rất cực kỳ cảnh giác đối với những người khác.
Thuyền của hắn ta vốn có thể trôi dạt đến cửa sông, sau đó lên bờ chính là lối vào cổng thành Hương Thành.
Nhưng hắn ta nửa đường lại rẽ sang thượng nguồn, lên bờ sau đó vứt thuyền lại trong đám cỏ, đưa Viên Bảo tiếp tục leo rừng lội suối.
Đi qua đỉnh núi này, phía sau chính là Hương Thành.
Chèo thuyền cả một ngày, hắn ta cũng thấy hơi uể oải.
Hắn ngoảnh đầu nhìn Viên Bảo một cái, chỉ thấy thằng bé cúi đầu ủ rũ, gương mặt nhỏ nhắn hơi nhợt nhạt.
Chắc hẳn tên nhóc này chưa từng ngồi thuyền, vì vậy cả đêm không ngủ ngon, nửa đêm còn bị say sóng, lúc này mới ngủ với vẻ mệt mỏi như vậy.
"Sao vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601982/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.