Nếu tên to con đề cao cảnh giác hơn thì thằng bé rất khó có cơ hội chạy thoát lần hai!
Viên Bảo lặng lẽ thở dài, hai tay ôm đầu, ngước lên nhìn bầu trời ảm đạm giăng đầy mây đen.
Thằng bé vẫn là nên kiên nhẫn chờ đợi đi vậy, trước tiên phải để tên to con này buông lỏng cảnh giác cái đã.
Vì thế lúc tên to con tỉnh lại, hắn ta vẫn nhìn thấy Viên Bảo đang nằm co ro dưới gốc cây.
Trời sáng rồi.
Đêm khuya sương xuống, y phục của hai người đều đã ngấm sương mà ướt cả, tên to con đi đường rất nhanh nên nhóm truy binh kia không đuổi kịp họ.
Hắn ta liên tục thay đổi đường đi, rất khó để lần theo dấu vết.
"Ngươi tỉnh lúc nào vậy?"
Tên to con rất cảnh giác nhìn Viên Bảo.
"Không biết."
Viên Bảo nhặt lấy một cành cây nhỏ chọc chọc lũ kiến: "Tỉnh lại từ lâu rồi! Lúc đó trời còn chưa sáng!"
"Vậy sao ngươi không gọi ta?"
Tên to con nhìn thằng bé, ánh mắt vô cùng cổ quái.
Nếu đổi lại là hài tử khác, có khi nó đã nhân lúc hắn còn ngủ mà chạy mất rồi, vậy mà thằng nhãi này không hề hô hé một tiếng nào, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn ta.
Không lẽ nó bị ngốc sao?
Không biết chạy à?
"Ta sợ người đánh ta."
Viên Bảo buồn rầu nói: "Đại thẩm đó cũng bị người lấy đá đập vào đầu ngất đi còn gì?"
"Ta sợ người lấy đá đập ta!"
Trẻ con không biết sợ.
Tên to con nghe Viên Bảo nói vậy thì cảm thấy rất buồn cười.
Lúc tên to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601973/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.