“Những người còn lại thì cùng ta trở về nha môn thẩm vấn, đồng thời lập tức báo manh mối này về kinh thành.”
Dẫn phụ nhân kia về nha môn, sau khi bị tạt một chậu nước lạnh thì nàng ta hét lên một tiếng rồi tỉnh dậy...
Bộ khoái lập tức túm được tóc nàng ta: "Còn hài tử đâu?"
"Hài tử, hài tử gì chứ?"
Phụ nhân nhọ không ngừng run rẩy.
Tiết trời mùa này mà bị hắt cho một chậu nước lạnh lên người, toàn thân phụ nhân kia đều bị ướt hết cả, bà ta rùng mình một cái, nhìn bộ khoái với ánh mắt đầy vẻ sợ sệt: "Quan gia, ta, ta không làm sai gì cả!"
"Ta chỉ là lương dân, các người bắt ta làm gì?"
Bộ khoái cau mày: "Ngươi và tên to con kia, không phải còn dẫn theo một hài tử hay sao?"
"Hài tử nào, ta không biết! Tên to con nào, ta cũng chưa từng gặp hắn!"
Phụ nhân hoảng sợ đáp.
Bà ta đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong một nhà lao, ngay lập tức bà ta sợ đến hồn bay phách lạc: "Đây là đâu, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!"
Nỗi sợ hãi và hoảng loạn toát lên từ đôi mắt của bà ta, không phải giả tạo.
Ngoài sự sợ hãi và hoảng loạn ra, còn có cả sự ngơ ngác, cũng vô cùng chân thật.
"Đừng có giả vờ trước mặt ta!" Bộ khoái cầm lấy que hàn đang cháy đỏ lòm bên cạnh: "Nếu ngươi không thành thật trả lời ta, thì ta sẽ cho người đi chầu Diêm vương!"
Phụ nhân kia sợ quá khóc òa lên, chỉ một mực nói rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601972/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.