Nam nhân to lớn vội vàng túm lấy nó rời đi: "Ranh con, người la lối ồn ào cái gì? Trời sắp tối rồi, đi nhanh thôi!"
Viên Bảo bị kéo đi, nữ nhân cũng vội vã cúi đầu theo sau.
Chẳng ai để ý viên đá ban nãy Viên Bảo ném đi có điều kỳ lạ...
Vân Quán Ninh biết được từ chỗ Huyền Sơn tiên sinh, Viên Bảo bị người ta mang về hướng đông nam, trước tiên thông báo cho Mặc Diệp.
Nhưng để đảm bảo an toàn thì vẫn phải người đuổi theo hướng đó.
Mặc Diệp và Vân Quán Ninh cùng nhau đi về phía hướng đông nam.
Đoạn đường này, Mặc Diệp vẫn luôn tự trách, toàn bộ hành trình không nói một lời...
Hắn đồ toàn bộ tội danh để Viên Bảo bị bắt lên đầu mình.
Ngày thường Mặc Diệp sửa soạn gọn gàng ngăn nắp, nhưng chỉ ngắn ngủi một đêm đã tiều tụy không chịu nổi rồi.
Bên dưới cằm còn mọc lún phún vài sợi râu, còn đâu dáng vẻ cao lãnh ngày thường chứ.
Như Mặc cũng rất áy náy, cũng có ý định sau khi tìm được Viện Bảo sẽ đi thỉnh tội... Cho nên cả đoạn đường cũng không còn ba hoa chích chòe như
mọi khi nữa, tất cả mọi người nhíu chặt lông mày, bầu không khí trở nên nặng nề ngưng trọng.
Từ hoàng cung đến ngoài kinh thành, cứ đi về phía đông nam một tấc Mặc Diệp lại cho người đi cẩn thận điều tra.
Lúc này bọn họ đang ở giữa một sơn cốc.
Ngày đông giá rét vừa đi qua, trời trút xuống một trận mưa xuân.
Cái sơn cốc này có lẽ lúc trước có một dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601966/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.