Hai người này ăn mặc bình thường, mặt mũi cũng bình thường nốt.
Nhưng quần áo dù bình thường đến đâu cũng không thể che lấp hoàn toàn cánh tay cường tráng của người nam nhân. Trên khuôn mặt lương thiện chân chất nọ, thỉnh thoảng trong mắt lại lóe lên tinh quang.
Hắn ta rất cảnh giác, vẫn luôn nắm chặt tay Viên Bảo.
Có thể thấy, nam nhân này chẳng phải kẻ dễ đối phó!
Tướng tá hắn ta to lớn, vậy cứ gọi là nam nhân to lớn đi!
Nữ nhân kia rất sợ nam nhân to lớn , cúi thấp đầu thành thật đi theo sau bọn họ.
Hệt như thể một nhà ba người vừa mới chạy nạn ra xong.
Viên Bảo không phản kháng, thành thật đi theo cách hắn ta một đoạn, lúc này mới khẽ lắc tay hắn ta: "Ta khát, bụng cũng rất đói!"
Nó ngẩng đầu lên, mặt tràn ngập vẻ ngây ngô nhìn nam nhân to lớn.
Dù vải vóc thô ráp đến đâu, dù khuôn mặt có bị tô vẽ lộn xộn thế nào, đôi mắt trong veo ấy cũng khiến người ta không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.
Vải thô khó có thể che được vẻ phong nhã.
Cả đường đi, Viên Bảo đều rất ngoan.
Nam nhân to lớn cúi đầu nhìn nó, làm ra vẻ hung dữ: “Lại đói? Ngươi là lợn à?"
“Mẫu thân bảo là ta đang tuổi ăn tuổi lớn! Thế nên ta mới nhanh đói đến vậy."
Viên Bảo chớp mắt: “Hơn nữa ta đi bộ đã lâu, chân bị cọ sắp rách đến nơi rồi! Ta thực sự không đi nổi nữa đâu!"
Nói rồi, nó giơ chân phải lên cho hắn ta xem: "Ngươi nhìn đi..."
Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601965/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.