Chương trước
Chương sau
Nàng thực sự rất muốn từ chối!
Kính già yêu trẻ cái đinh gì...
Bây giờ con trai nàng là quan trọng nhất!
Câu đầu tiên Huyền Sơn tiên sinh nói ra lại khiến cái chân vừa nâng lên của nàng lập tức hạ xuống, sắc mặt nàng cứng ngắc nhìn Huyền Sơn tiên sinh: "Người mới vừa nói cái gì?"
"Ta đây trước giờ chưa từng nói hai lời."
Huyền Sơn tiên sinh nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Đồ đệ ngoan Tử Ngư của ta đã gặp chuyện, người biết chứ?"

"Sao lại vậy?"
Vân Quán Ninh đương nhiên không biết!
Nàng chỉ biết khi trước Tống Tử Ngư bị thương nặng khi đi xin thuốc cho nàng.
Nhưng kể từ đó, nàng chưa từng gặp lại hắn ta!
"Hắn gặp chuyện gì? Bây giờ hắn đang ở đâu?"
Vân Quán Ninh bắt đầu trở nên lo lắng.
Nếu Tống Tử Ngư vì nàng mà gặp chuyện không may...cả đời này của nàng sẽ chẳng thể nào được thanh thản!
Thấy nàng vội vàng hỏi thăm, Huyền Sơn tiên sinh đột nhiên chẳng còn hứng thủ nói chuyện với nàng nữa, không quan tâm mà xua xua tay: "Bỏ đi bỏ đi, ngươi về được rồi đấy."
"Nhanh mà đi tìm con trai ngươi!"
Huyền Sơn tiên sinh đứng dậy, nghiêm túc căn dặn nàng: "Phương hướng của kẻ đã bắt con trai người không quá chính xác, vì vậy đừng chỉ mỗi tìm về hướng Đông Nam."
L
.
"Người có tính được điểm đến cuối cùng của kẻ nọ không?"
Vân Quán Ninh căng thẳng siết chặt tay áo.
“Ngươi tự tìm đi! Ta không thể nói thêm nữa, thiên cơ không thể tiết lộ... Nếu ta nói nhiều quá, ông trời sẽ giáng sấm sét bổ chết ta, ta còn chưa sống đủ đâu!"
Ông chắp tay sau lưng đi vào túp lều tranh.
Vân Quán Ninh nhìn theo bóng lưng ông, hai hàng lông mày đan chặt vào
nhau.
Thiên cơ không thể tiết lộ?
Loại chuyện này cũng được coi là thiên cơ à?
Lão già này chỉ không muốn nói cho nàng thôi!
Nghe cái giọng điệu ban nãy, làm như ông từng bị trời giáng sét bổ vào thật ấy...Vân Quán Ninh cũng từng nghe Tống Tử Ngư nói, có thể đoán trước được tương lai chẳng hề là chuyện tốt.
Người có định số, mệnh tự an bài.
Dự đoán trước tương lai, cưỡng ép thay đổi số mệnh vốn là chuyện trái ý trời.
Bởi vậy, sẽ bị trời phạt.
Nàng không quấy rầy Huyền Sơn tiên sinh nữa.
Dù lo lắng cho Tổng Tử Ngư, nhưng vẫn phải đợi đến khi tìm được Viện Bảo rồi nói sau.
Vân Quán Ninh vội vàng xuống núi.
Bóng dáng nàng vừa biến mất, Huyền Sơn tiên sinh lập tức ló đầu ra khỏi lều tranh: "Nha đầu này, lại làm chuyện kỳ quái gì không biết, cả người trông chẳng bình thường tí nào."
Mặc dù trạng thái tinh thần của Vân Quán Ninh rất tốt, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Hệt như con rồi vậy!
Ông khẽ thở dài một hơi: "Bỏ đi bỏ đi, thật đúng là khắc tinh của ta mà!"
"Đừng để lúc tìm được Viên Bảo xong lại đến lượt mẫu thân xảy ra chuyện!"
Thấy trạng thái tinh thần của Vân Quán Ninh không bình thường, Huyền Sơn tiên sinh không yên lòng được, cuối cùng thân nhẹ như én mà đi theo.
Dự đoán của Huyền Sơn tiên sinh không sai, tình hình hiện tại của Viên Bảo quả thực rất tốt.
Bộ y phục may bằng vải đắt tiền trên người đã sớm được thay bỏ, bây giờ nó đang mặc một chiếc áo choàng dài nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, khá là rách rưới, cũng chẳng vừa người.
Giày đi trên chân còn thủng một lỗ.
Trên mặt nó bị bôi một lớp dầu, Viên Bảo không biết là dầu gì, nhưng thứ này làm cả người nó trông hơi ngả vàng.
Nước da vốn trắng ngần đã bị che lấp đi.
Tóc tai rối bù xù, chiếc đai gấm mà Vân Quán Ninh dùng để buộc gọn tóc cho nó đã bị vứt bỏ từ lâu.
Sau đó, mái tóc rối bù của nó được tùy tiện buộc lại bằng một cọng giẻ.
Cứ cái bộ dạng này thì ai có thể nhận ra nó là Hoàng trưởng tốn điện hạ cao quý không ai bằng chứ?
Bên cạnh nó có một nam một nữ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.