Viên Bảo không hiểu: "Mẫu thân, các đại bá phụ đã nghi ngờ thân phận của con rồi, con vẫn nên ở lại nhà thái lão gia thôi! Để tránh gây phiền phức cho người và phụ vương."
Tiếng "phụ vương" này...
Đáng tiếc Mặc Diệp không nghe thấy.
Vân Quán Ninh khịt khịt mũi cố nén nước mắt vào trong nói: "Không sao."
"Con chính là bảo bối mà ta và phụ vương con phải bảo vệ! Ta và phụ vương con sẽ nghĩ cách, để con nhanh chóng được sống cuộc sống bình thường."
Sẽ không cần trốn chui trốn nhủi như vậy nữa, sẽ không còn lấy danh nghĩa "con trai nuôi" của nàng đi gặp người khác nữa.
Thằng bé là hoàng trưởng tôn!
Nàng sẽ để con trai quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người!
Hai mắt Viên Bảo sáng lấp lánh nhìn nàng: "Thật sao mẫu thân? Nhưng mà, nhưng mà con nghe nói các đại bá phụ rất lợi hại, ngộ nhỡ phụ vương không đánh lại thì làm sao?"
Vân Quán Ninh nín khóc bật cười nói: "Sao có thể chứ?"
"Con còn không biết sao, phụ vương con là người lợi hại nhất thiên hạ! Không ai đánh lại ngài ấy đâu!"
Cố Minh nghe hai người nói chuyện cũng lộ vẻ xúc động.
"Đúng đó."
Hắn ta nói tiếp: "Phụ vương con chắc chắn có thể bảo vệ mẹ con hai người thật tốt!"
Nghe xong, Viên Bảo lúc này mới yên tâm cười đáp: "Vâng!"
Thằng bé ra sức gật đầu, hai mắt lại càng sáng hơn.
Nhưng trong lòng Vân Quán Ninh càng khó chịu hơn.
Tuy Viên Bảo là hoàng trưởng thôn, là đứa trẻ cao quý nhất thiên hạ... nhưng từ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601855/chuong-712.html