"Ta không, ta chỉ, chỉ là ..."
Bị ánh mắt đáng sợ của hắn nhìn chằm chằm, Tân Tự Tuyết chỉ cảm thấy máu khắp người như đông lại, không nói được một câu nào hoàn chỉnh.
Nàng ta cứ lùi dần về phía sau, quên cả việc đằng sau mình có mấy bậc thang.
Một chân bỗng lùi hụt, cả người như uốn éo, ngã ra sau, cuộn tròn lăn lông lốc từ bậc thang xuống.
Mọi người phía dưới lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn Tần Tự Tuyết nằm trên mặt đất đau đớn, không ai thèm tiến lên giúp đỡ.
Tuy nhiên, Vân Quán Ninh không thể chịu đựng được trước cảnh tượng này, nàng ra lệnh cho Như Yên: "Tam Vương phi chắc hẳn đã ngã rất đau, người qua đó đỡ tẩu ấy dậy đi, tiện thể xem tẩu ấy có sao không?"
Mọi người không khỏi thở dài: Minh Vương phi không những xinh đẹp mà còn nhận từ nữa!
Tần Tự Tuyết bị gãy xương ở mắt cá chân.
Lúc này Vân Quán Ninh đang tựa vào lồng ngực Diệp Mặc, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nàng ta, tốt bụng dặn dò Như Yên đưa nàng ta trở về: "Tốt nhất vẫn nên nhờ Dương thải y
qua xem cho chắc."
"Vâng, thưa Vương phi."
Như Yên đỡ Tần Tự Tuyết dậy dịu đi.
Dáng vẻ đó, nhìn không ra được là đang hộ tống Tân Tự Tuyết về!
Rõ ràng là giống như áp giải tù nhân đến nơi hành quyết hơn!
Đột nhiên, mọi người khen ngợi Vân Quán Ninh, đồng thời cũng bày tỏ sự coi thường đối với Tần Tự Tuyết.
Cánh cổng phủ đóng lại, Mặc Diệp ôm eo Vân Quán Ninh đi vào vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601839/chuong-696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.