Giọng nói này lạnh như băng, như thể nó phát ra từ dưới suối vàng truyền lên.
Mọi người ngoảnh đi ngoảnh lại tìm kiếm hướng phát ra âm thanh, tự động tản ra nhường một lối đi nhỏ ở chính giữa.
Bỗng bắt gặp vẻ mặt vô cảm của Diệp Mặc.
Hai tay hắn chắp ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng không thể tưởng tượng nổi. Khi hắn đi tới, những người phía sau hắn luôn nhìn về phía hắn, ánh mắt của họ dần chuyển từ kính trọng, sợ hãi sang kinh ngạc.
Nhìn thấy Mặc Diệp đã trở về, nước mắt của Vân Quán Ninh cứ thế mà tuôn.
Ánh mắt si mê của Tần Tự Tuyết dán chặt lên thon người mảnh khảnh này, nhất thời quên mất mục đích đến Minh Vương phủ.
"Lau nước miếng trên miệng đi."
Vân Quán Ninh dùng khăn giấy che lấy miệng rồi thì thầm với Tần Tự Tuyết bằng giọng điệu
trêu chọc.
Tần Tự Tuyết đột nhiên hoàn hồn.
Nàng ta vô thức lau khóe miệng, nhưng phát hiện khóe miệng không có nước miếng... Nàng ta quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Quán Ninh: "Ta biết ngay là vừa nãy nhà người giả vời!"
"Vân Quán Ninh, lúc trước ta thật sự không phát hiện ra là kỹ năng diễn xuất của người lại tốt đến vậy!"
"Cảm ơn vì lời khen."
Vân Quán Ninh khẽ nhếch môi.
Chỉ là nàng vẫn đang dùng khăn gấm che miệng, còn ánh mắt thì vẫn lộ rõ vẻ uỷ khuất, vì vậy mà mọi người không thể phát hiện ra được nụ cười đang ẩn dưới lớp khăn ấy đưỢC.
Dường như tất cả bọn họ chỉ cảm thấy dáng vẻ của Minh Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601838/chuong-695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.