“Chuyện trước đây thực ra vốn là bản thân ta không tốt. Cho dù Mặc Diệp cấm chân ta, cũng là do ta gieo gió gặt bão, ta chưa bao giờ oán hận bất kỳ người nào cả.”
Ngoại trừ kẻ giết người ngàn dao Tần Như Tuyết đó ra!
Còn con chó Mặc Diệp này!
Nàng nghe giọng an ủi: “Hoàn cảnh của tỷ vốn khó khăn.”
“Năm đó tỷ không nói chuyện thay ta, ta cũng không trách tỷ. Tỷ và ta đều là cô, nên ta đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Vân Quán Ninh vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Mặc Du Du: “Hơn nữa, lần này Đông Quận thực sự hiếp người quá đáng.”
“Bất luận là tỷ, hay là Phi Phi. Chỉ cần có ta ở đây, ta nhất định sẽ không để bất kỳ người nào bắt nạt sỉ nhục mọi người!”
Ở trong cung, Mặc Du Du không được sủng ái.
Mẫu phi nàng ta chết sớm, nhưng Mặc Tông Nhiên không cảm thấy đau buồn, Triệu hoàng hậu cũng không yêu nàng ấy.
Nàng ta có thể tự bảo vệ mình, điều đó đã được xem là không tệ.
Trong tình trạng đó, làm sao có thể đứng về phía mọi người ở mặt đối lập để bảo vệ Vân Quán Ninh?
Vì vậy, nàng cũng không oán trách nàng ta.
Mặc Du Du cảm động đến mức không nói nên lời, chỉ biết khóc, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Ninh nhi, lần này ân tình của muội, ta xin ghi nhớ trong lòng.”
“Sau này cần ta giúp đỡ, muội cứ việc nói, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ muội!”
Nàng ta có lòng như vậy, Vân Quán Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601809/chuong-666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.