Trong lòng nàng rất khó chịu.
Nàng cứ nghĩ Nam Cung Nguyệt bình thường dịu dàng hòa nhã, lại là công chúa Đông Quận, vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩ.
Hóa ra lại là người khẩu phật tâm xà!
Tính tình của Vân Quán Ninh trước nay đều rất thẳng thắn.
Sau khi đoán được mục đích của Nam Cung Nguyệt, nụ cười trên gương mặt nàng chợt lạnh nhạt hơn, giọng điệu cũng xa lạ hơn nhiều: "Ồ, tỷ nói đứa trẻ đó sao?"
"Tối hôm qua đã được mẫu thân nó dẫn đi rồi."
Cảm nhận được vẻ khó chịu của Vân Quản Ninh, vẻ mặt Nam Cung Nguyệt cũng hơi lúng túng.
Nhưng mục đích hôm nay vẫn chưa đạt được, sao nàng ta có thể dễ dàng rời đi?
Nàng ta cố nặn ra một nụ cười: "Thì ra là vậy! Vân Nhi nhà ta chưa có bạn chơi chung thích hợp, hôm qua nghe nói Minh Vương Phủ có một đệ đệ gần bằng tuổi con bé."
"Con bé cứ la hét ầmĨđòi ta dẫn nó đến Minh Vương Phủ chơi!"
Nàng ta nhìn Mặc Chi Vân đầy trìu mến: "Nhưng không ngờ lại đến không đúng lúc."
“Đúng vậy, nếu hôm qua đại tẩu đưa Vân Nhi đến thì còn có thể gặp được."
Vân Quán Ninh bưng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, nói tiếp: "Nhưng lại chậm một bước
rồi."
Mặc Tông Nhiên nói rất đúng.
Mấy cháu gái của ông không có ai xuất sắc cả... vốn tưởng rằng là tiểu quận chúa của hoàng thất, ai nấy đều rất đúng đắn và khéo léo, bộc lộ vẻ cao quý của hoàng thất.
Nhưng không ngờ mấy đứa trẻ này lại nhát gan như vậy!
Mặc Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601810/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.