Chương trước
Chương sau
“Thân phận của đứa trẻ này chắc chắn không đơn giản.”
Mặc Hồi Diên lặp lại một lần nữa.
Suy cho cùng Nam Cung Nguyệt cũng là công chúa của Đông Quận, nàng ta có nhiều mưu trí hơn người thường.
Nghe Mặc Hồi Diên nói như vậy: “Vương gia, người có hoài nghi rằng đứa trẻ đó là con trai của lão Thất không?”
“Ừm.”

Thấy hắn ta gật đầu, Nam Cung Nguyệt cúi đầu nở nụ cười: “Vương gia, người sẽ không tự mình dọa mình chứ? Lão Thất và Quán Ninh có con lúc nào chứ?”
Nàng ta bất lực nhìn hắn ta.
Mấy năm nay, trong cung ai không biết được tình cảm phu thê giữa Vân Quán Ninh và Mặc Diệp có bất hòa?
Ai không biết, Mặc Diệp vô cùng căm hận Vân Quán Ninh?
“Bổn vương chỉ cảm thấy, thái độ của Lão Thất thật sự rất kỳ lạ.”
Mặc Hồi Diên ngồi xuống với vẻ mặt chau mày ủ: “Đứa trẻ đó, không nhất định phải là con của Vân Quán Ninh. Nói không chừng, đó là con riêng của Lão Thất thì sao?”
Nếu không thì, hắn sẽ bảo vệ như vậy sao?
Nếu không thì, hắn sẽ bảo vệ như vậy sao?
Thường ngày, trong số những người anh em của họ, Mặc Diệp là người mà chai xì dầu đổ cũng sẽ không đưa tay ra đỡ một chút.
Nếu đứa trẻ đó không phải là con của hắn, sao hắn lại bảo vệ nó như vậy?
“Không phải chứ? Vương gia, ta thấy chàng quá điên rồ rồi.”
Nam Cung Nguyệt mỉm cười và đi đến gần: “Chàng cũng biết tình tính của Ninh nhi rồi.”
“Tính tình nàng ấy nóng nảy như vậy, liệu có thể dễ dàng tha thứ việc Lão Thất có con với người phụ nữ khác sao?”
Họ cũng biết trước đây Vân Quán Ninh yêu Mặc Diệp đến mức nào.
“Nhưng bổn vương luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.”
Mặc Hồi Diên đỡ lấy trán đang đau đầu.
Nam Cung Nguyệt nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho hắn ta: “Vương gia cũng đừng lo lắng! Chuyện này chúng ta không thể dễ dàng đưa ra kết luận, nhưng chúng ta có thể thăm dò Lão Thất và Quán Ninh một chút.”
“Thăm dò thế nào?”
Mặc Hồi Diên ngẩng đầu lên nhìn nàng ta.
Nam Cung Nguyệt suy nghĩ một lúc.
Nghĩ đến con gái của mình...
Nàng ta khẽ cười: “Tuổi tác giữa Vân nhi và đứa trẻ đó chênh lệch không lớn.”
“Ngày mai ta sẽ đứa Ninh nhi đến Minh Vương Phủ, đúng lúc có thể thăm do."
Nghe vậy, hai mắt của Mặc Hồi Diên sáng lên: “Cách này không tệ!”.
Hắn ta nhẹ nhàng đẩy tay Nam Cung Nguyệt ra, quay đầu ra bên ngoài cửa dặn dò: “Người đầu đến đây! Lập tức dẫn tiểu thư đến đây, bổn vương có chuyện muốn nói với con bé!”.
Con gái của Mặc Hồi Diên và Nam Cung Nguyệt tên là Mặc Chi Vân, hiện tại cũng chỉ mới năm tuổi.
So với Viên Bảo thì thật sự không chênh lệch bao nhiêu.
Độ tuổi càng gần thì càng có thể chơi cùng nhau!
Mặc Hồi Diên mỉm cười hài lòng.
Ngày hôm sau, khi Nam Cung Nguyệt vào Minh Vương Phủ, đúng lúc Mặc Du Du cũng ở đó.
Nàng ta đã biết được chuyện Tây Quận kết giao hỏi cưới công chúa.
Nguyên ngày hôm qua nàng ta nhốt mình trong tẩm cung, khóc cả ngày trời, hai mắt đều sưng húp. Sau khi biết được Vân Quán Ninh đã giải quyết vấn đề khó khăn giúp nàng ta, trong lòng nàng ta vô cùng phức tạp.
Những năm gần đây, mặc dù nàng ta không có thừa cơ hãm hại Vân Quán Ninh nữa.
Nhưng nàng ta không có tới lui qua lại với Vân Quán Ninh.
Trong những ngày tháng dằn vặt nhất của nàng ta, Mặc Du Du có mắt không tròng...
Làm thế nào nàng ta cũng không ngờ rằng, Vân Quán Ninh sẽ ra mặt thay nàng ta!
“Ninh nhi.”
Mặc Du Du cầm lấy tay nàng và rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời: “Trước đây là ta không đúng với muội! Thật khó để muội không so đo chuyện trước đây và giúp đỡ cho ta như vậy.”
“Trong lòng ta cảm thấy vô cùng xấu hổ nhục nhã!”
Vân Quán Ninh vốn là người ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng lại hiền lành.
Nhìn thấy Mặc Du Du khóc như vậy, nàng không nhịn được mf thở dài một hơi: “Ngũ hoàng tỷ.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.