Nàng ta hoàn toàn không hề nhớ ra rằng mình là cô mẫu của Chu Điềm Điềm.
Cho dù Chu Điềm Điềm trông giống nàng ta, thì đó cũng là vì quan hệ huyết thống. Đó không phải là chuyện đương nhiên sao?
Nhìn thấy dáng vẻ không chút nghi ngờ của Chu Oanh Oanh, trong lòng Vân Quán Ninh nhịn cười, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Nhị tẩu, tỷ muốn ăn gì? Ta sẽ mời tỷ!”
Chu Oanh Oanh ngay lập tức trở nên thích thú, bắt đầu đọc tên các món ăn như mây bay nước chảy.
Đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi, Mặc Diệp quay đầu nhìn lại.
Như Ngọc nhanh chóng đi theo.
Chỉ là hắn ta cau mày tỏ vẻ nghi ngờ.
“Sao thế?”
“Chủ tử, thuộc hạ còn chưa tiếp cận, thì người đó đã mất rồi.”
Như Ngọc thấp giọng và đáp lại.
“Mất rồi?”
Đôi mắt Mặc Diệp khẽ nheo lại: “Mất rồi là có ý gì?”
Là đã trốn thoát và không tìm thấy bóng dáng, hay...
“Hết thở rồi.”
Như Ngọc cảnh giác nhìn xung quanh: “Có người đã đi trước một bước, đoạt lấy tính mạng của hắn ta. Thuộc hạ sợ xung quanh còn có mai phục sẽ đánh rắn động cỏ nên không đem thi thể đi.”
Mặc Diệp nhướng mày, vẻ mặt nặng nề: “Là ai làm?”
“Không biết, thuộc hạ chỉ biết là võ công của người đó cực kỳ cao! Có thể âm thầm lấy mạng người ta, hơn nữa còn là một chiêu đoạt mạng.”
Như Ngọc nâng cao cảnh giác.
Trong đám đông có tồn tại một người như vậy, không biết là vui hay sầu.
Dù sao thì cũng không biết người đó là bạn hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601807/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.