Mặc Diệp ở bên cạnh không nhịn được nói: "Là do gần đây Bổn vương bận quá mà thôi."
"Thôi đi, chàng chính là không giỏi bằng con trai."
Vân Quán Ninh không do dự chế giễu hắn một trận: "Còn cần con trai giúp đỡ, Mặc Diệp, chàng có xấu hổ không vậy hả?"
"Gần đây Bổn vương thật sự rất bận."
Mặc Diệp nhíu mày lại.
Những người dám coi thường hắn trong thiên hạ thật sự không có mấy người!
Một lớn một nhỏ trước mặt này hết lần này tới lần khác coi thường hắn.. mà hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hắn không chọc nổi vào hai mẹ con họ.
Cũng không thể trách Mặc Diệp được.
Gần đây đủ các loại việc rắc rối tụ tập lại, hắn thật sự bận đến mức chân không chạm đất, Vân Quản Ninh lại bị bệnh, hôm nay hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi ở nhà, vẽ tranh cùng với nàng.
"Con trai, nói như vậy thì lúc nãy con đã thành công rồi phải không?"
Vân Quán Ninh nhìn cái lỗ bị nổ tạo thành, còn có khuôn mặt đen thùi lùi của Viên Bảo...
Một cảm giác gọi là "tự hào" tràn đầy trong lồng ngực của nàng.
Nàng hận không thể ôm Viên Bảo trèo lên tường thành cao nhất của kinh thành nói với thiên hạ rằng: Con trai bà đây là người giỏi nhất thiên hạ!
"Cũng coi như thành công ạ."
Viên Bảo bĩu môi nói: "Nhưng vẫn còn vài chỗ nguy hiểm."
"Con cần phải cải tiến thêm."
Nói xong, nó chui ra khỏi lòng Vân Quán Ninh, nhìn cái lỗ trước mặt suy nghĩ: "Con đã bị nó nổ một cái, người khác chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601723/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.