Hắn rất hiếm khi nhìn thấy Vân Quán Ninh có thời khắc lười biếng như này.
Thời khắc thấy nhiều nhất chính là những lúc nàng như thể một con mèo bị giẫm lên đuổi.
"Thời gian còn dài, đây chính là giây phút để nàng biết một Mặc Diệp chân chính."
Mặc Diệp ngậm lấy môi, tản đi bớt lệ khí khắp người. Hắn nở một nụ cười trong vắt khiến bản thân lúc này như trở thành một tài tử bình thường, chứ không còn là một Minh Vương cao cao tại thượng nữa.
Không có danh phận "Minh Vương" đó, hắn chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường.
Là một nam nhân bình thường sẽ vẽ tranh cho hiền thê của mình.
Vân Quán Ninh năng quai hàm khẽ cười hỏi: "Vậy chàng còn biết cái gì nữa?"
"Bản vương biết quá nhiều thứ, nhưng mà..."
Lời còn chưa nói xong, đã nghe Viên Bảo bên kia thốt lên một tiếng: "Úi cha trời đất ơi!"
Sắc mặt của Vân Quán Ninh thoáng thay đổi, vội vã đứng lên.
Không để ý tới Mặc Diệp vẫn còn đang vẽ tranh, nàng đã vội vàng chạy qua phía của Viên Bảo: "Nhi tử, con sao thế?"
Viên Bảo quay người lại: "Mẫu thân..."
Nhìn thấy bộ dạng của nó, Vân Quản Ninh không nhịn được cười đến mức cong cả eo.
"Ôi mẹ ơi! Buồn cười quá đi mất! Con trai, con định sau này cứ như vậy gặp người ta à?"
Vân Quán Ninh cười nghiêng nghiêng ngả ngả.
Mặc Diệp nghe thấy tiếng cười cũng vội vàng bỏ bút xuống lại gần: "Sao vậy?"
Nhìn thấy bộ dạng của Viên Bảo, lại nhìn dáng vẻ cười đến mức chảy cả nước mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601722/chuong-578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.