Vân Quán Ninh cười khẽ, lúc này Viên Bảo mới ngừng, nó ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn Mặc Tông Nhiên.
Còn Mặc Tông Nhiên thì đã hoàn toàn ngây người.
Ông không ngờ rằng mình đi nghìn dặm xa xôi đến Hành Cung, mới vừa vào cửa mà Vân Quán Ninh đã tặng ông một bất ngờ lớn đến vậy.
Thấy ông không có phản ứng, Cố thái hậu mỉm cười.
Bà ấy khẽ chọc ông một cái: “Sao đấy? Hoàng đế vui quá à?”
“Sẽ không ngất đi đấy chứ?”
Lời của cố thái hậu thành lời tiên tri.
Qúa đỗi kinh ngạc, Mặc Tông Nhiên không còn chút sức lực, ông ngã về phía trước.
“Hoàng thượng!”
Tô Bỉnh Thiện hô lên một tiếng rồi tiến lên đỡ ông theo bản năng.
Nhưng mà sức lực không đủ nên hai người cùng té xuống đất.
Mặc Tông Nhiên không ngất đi, chỉ là vì tin tức này quá đáng sợ...
Vừa rồi té như vậy lại làm ông tỉnh táo hẳn.
Ông không để Tổ Bỉnh Thiện đỡ dậy, mà tự đứng lên.
Ông nhìn Viên Bảo nho nhỏ quỳ trước mặt mình, gương mặt ngẩng lên đầy vẻ ngây thơ...
Dáng vẻ hết sức đáng yêu, làm người khác muốn ôm vào lòng rồi bóp mạnh vài cái!
Viên Bảo ngoan ngoãn.jpg: “Hoàng tổ phụ, ngài làm sao vậy?”
Mặc Tông Nhiên hít sâu một hơi, lúc này mới nói: “Đây, đây, đây, đây, đây là con của lão thất cùng Quán Ninh?”
“Đây là hoàng trưởng tôn của trẫm?”
Hoàng đế ngày thường chỉ tay năm ngón, cao quý không ai sánh bằng, lúc này lại vô cùng luống cuống tay chân.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời, đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601625/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.