Sắc mặt của Vân Quán Ninh cứng đờ.
Đây là rắc rối lớn nhất!
Tất nhiên Mặc Tông Nhiên cũng nghe được tiếng “mẫu thân” này, ông nghi ngờ móc móc lỗ tai: “Tô Bính Thiện, ngươi có nghe được tiếng gì không?”
“Nô tài vừa nghe thấy tiếng trẻ con, còn gọi mẫu thân nữa.”
Tô Bình Thiên vội vàng đáp.
“Ừ, trẫm cũng nghe được.”
Mặc Tông Nhiên gật đầu, suy tư nói: “Mẫu thân? Đứa trẻ gọi ai là mẫu thân?”
Ông chợt biến sắc, nhìn Vân Quán Ninh với ánh mắt kỳ lạ...
“Phụ hoàng, người, người nhìn con dâu như vậy làm gì?”
Mọi khi Vân Quán Ninh miệng lưỡi sắc bén, thì giờ đây lại ấp úng, đầu lưỡi bị buộc lại. Ánh mắt cũng bắt đầu chớp, không dám đối diện với Mặc Tông Nhiên.
“Quán Ninh, vừa rồi con cũng nghe được đúng hay không?”
Mặc Tông Nhiên nhìn nàng chăm chú.
Vốn tưởng rằng ông sẽ nói gì.
Thế nhưng khi nghe thấy lời của Mặc Tông Nhiên, Vân Quan Ninh kinh ngạc đến nỗi suýt nữa thì há hốc mồm.
Ông suy tư nói: “Mẫu thân? Con không có con với Diệp nhi! Không lẽ mấy năm nay mẫu hậu dưỡng bệnh rồi sinh cho trẫm một tiểu hoàng đệ?”
Suýt chút nữa thì Vân Quán Ninh phun máu ra ngoài.
C
Sao trước giờ nàng không phát hiện, khả năng tưởng tượng của Mặc Tông Nhiên lại phong phú đến vậy?
Cố thái hậu được say mươi bảy mươi rồ, lại là thái hậu của thời bấy giờ thì chạy đi đâu để lấy tướng công rồi sinh con?
“Dựa theo âm thanh, có lẽ đứa bé này khoảng ba tuổi. Mẫu hậu đến Hành Cung dưỡng bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601624/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.