Mặc Tông Nhiên nhìn nàng với vẻ mặt ghét bỏ.
Ông ngồi xổm trước mặt Viên Bảo, cười tươi nhìn nó hành lễ rồi bế đứa nhỏ lên: “Ôi, tôn nhi cục cưng của trẫm!”.
“Thế mà trẫm không biết trẫm có tôn nhi lớn đến vậy!”
Phải biết rằng, cho dù bây giờ Mặc Tông Nhiên đã có ba tôn nữ.
Thế nhưng chưa có tôn nữ nào được đối xử như vậy, chính là được Mặc Tông Nhiên ôm vào lòng.
Không phải ông không thương tôn nữ của mình.
Cũng không phải ông trọng nam khinh nữ.
Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy Viên Bảo, đứa nhỏ này lại đáng yêu như vậy... còn tôn nữ, mỗi lần nhìn thấy ông thì đều sợ hãi, gọi ông cũng không dám gọi lớn.
Cho dù Mặc Tông Nhiên muốn gần gũi thì cũng từ bỏ trước sự nhát gan của mấy đứa nhỏ.
Viên Bảo được ông ôm vào lòng, được nâng lên cao, nó lập tức cười ha ha ha".
Nghe tiếng cười chữa lành của nó, cơn mỏi mệt vì đi đường dài của Mặc Tông nhiên bị quét sạch trong nháy mắt.
“Đi vào rồi nói!”
Cố thái hậu cười nhìn bọn họ.
Đoàn người vào chính điện, Mặc Tông Nhiên vẫn ôm chặt Viên Bảo vào lòng, không muốn buông tay chút nào hết.
Thậm chí, ông còn lấy ngọc bội bên hông xuống đưa cho Viên Bảo để làm quà gặp mặt.
Trái tim của Tô Bình Thiên run rẩy.
Vân Quán Ninh che miệng cười.
Ngọc bội bên hông của Mặc Tông Nhiên không phải ngọc bội bình thường.
Thời khắc mấu chốt, nó còn có thể làm bùa hộ mệnh.
Ngọc bội hình con hổ.
Không những có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601626/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.