"Mẫu hậu, con dâu được phụ hoàng phân phó đến đây để chữa bệnh cho mẫu hậu."
Nàng không thèm để mà tiến lên: "Nếu con mà cử trở về như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ trách tội con dâu."
"Đánh chết người càng tốt."
ở trước mặt Vân Quán Ninh, Triệu Hoàng Hậu không cần phải duy trì cái sĩ diện hão và khí chất tao nhã của một hoàng hậu.
Vân Quán Ninh vẫn chẳng quan tâm: "Sao mẫu hậu có thể nói như thế? Không phải người đã ba lần bảy lượt sai Trương ma ma đi mời phụ hoàng tới đây sao?"
"Phụ hoàng đang rất bận bịu"
Nàng chậm rãi tại ngồi xuống một bên: "Huống hồ phụ hoàng cũng nói rồi, ông ấy cũng đâu có biết chữa bệnh! Mà cho dù người có mời phụ hoàng tới, cũng không có tác dụng gì!"
"Nơi này của bản cũng đã có Dương thải y, không cần người phải đến đây mèo khóc chuột."
Triệu Hoàng Hậu cắn răng, vừa nhìn thấy Vân Quán Ninh là bà ta lại đau đầu, máu tươi ở khắp cơ thể bắt đầu dồn hết lên não.
"Con dâu thật lòng quan tâm mẫu hậu mà!"
Vân Quán Ninh lắc đầu: "Phụ hoàng nói, Dương thái y là đồ ăn hại"
Đồ ăn hại Dương thải y: "..."
Ông ta vô tội mà!
"Từ hôm qua đến hôm nay mà chứng đau đầu của mẫu hậu vẫn không thuyên giảm, có thể thấy được y thuật của ông không tinh. Cơm ngày nào ông cũng ăn nó dồn hết xuống chân rồi à?"
cũng không biết mấy lời này có thật là lời của Mặc Tông Nhiên không hay là Vân Quán Ninh giả vờ đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601600/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.