Chương trước
Chương sau
Thấy Triệu Hoàng hậu cố ý không cho mình trị liệu, Vân Quán Ninh lập tức rời khỏi đó.
Nàng chạy về Ngự Thư Phòng, nước mắt lưng tròng tố cáo: "Phụ hoàng, mẫu hậu đang còn có thể lớn tiếng đuổi con đi kia kìa! Làm gì có chuyện ốm không xuống giường được chứ?"
"Thật sao?"
Mặc Tông Nhiên nhìn bộ dạng nước mắt nước mũi của nàng: "Không phải là ngươi không sợ trời không sợ đất à? Sao lại bị nàng ấy đuổi đi như thế?"

Bình thường nha đầu này còn đại náo được cả thiên cung cơ mà nhỉ?
"Nhưng đó là mẫu hậu mà! Làm sao con dâu dám không nghe lời mẫu hậu được?"
Vân Quán Ninh lại càng khóc to hơn, nàng quỳ xụp xuống, vẫy vẫy cái khăn tay sau đó bắt đầu ôm chân ông khóc: "Phụ hoàng, con dâu có ý tốt muốn chữa bệnh cho mẫu hậu, nhưng con đâu có đoán trước được rằng mẫu hẫu sẽ chửi con trước mặt Dương thái y như thế.”
"Cho dù con dâu không tốt thì vẫn là người đại diện cho thể diện của Vương Gia. Sau này con dâu phải lăn lộn ở trong hậu cung này thế nào đây."
Nàng nháy mắt ra hiện cho Dương thái y: Diễn, tiếp tục diễn cho ta.
Cái tốc độ trở mặt này còn nhanh hơn cả tốc độ lật bánh tráng.
"Có đúng không, Dương thái y?"
Mặc Tông Nhiên liếc mắt về phía ông ta.
Dương thái y liền vội vàng tiến lên, nói: "Hoàng Thượng, quả thật là Hoàng hậu nương nương đã đuổi Minh Vương Phi cút đi, nhưng mà."
Ông ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Vân Quán Ninh ngắt lời: "Phụ hoàng, con dâu không có lừa gạt người đúng chứ? Mẫu hậu thật sự đã đuổi con dâu cút đi."
Mặc Tông Nhiên để trán.
Những thứ ông sợ nhất chính là Vân Quán Ninh quỳ, vẫy khăn tay, ôm chân và khóc lóc.
Mỗi lần nàng tới Ngự Thư Phòng tố cáo đều là như thế này, trình tự ông đã thuộc lòng hết cả rồi.
"Ngươi đứng dậy đi cái đã."
Ông hơi nhích nhích cái chân.
Nhưng Vân Quán Ninh vẫn bám lên chân ông như một món đồ trang sức: "Con dâu không đứng dậy nổi! Hôm nay mặt mũi bị ném ở hậu cung mất rồi, sau này làm sao còn có thể ra ngoài gặp người khác được đây."
Kỹ xảo diễn xuất tài tình làm cho Dương thái y cảm thấy mặc cảm.
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
Mặc Tông Nhiên hỏi một cách bất đắc dĩ.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì nha đầu thối này đã bị ông chặt thành thịt muối từ lâu rồi!
Vân Quán Ninh vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Mặc Tông Nhiên cúi người xích lại gần mình, sau đó thì thầm mấy câu.
Mặc Tông Nhiên hơi do dự.
"Phụ hoàng, người đang thiên vị mẫu hậu đúng không?"
Vân Quán Ninh đang vừa chất vấn vừa uy hiếp: "Nếu người mà thiên vị cho mẫu hậu thì con sẽ chạy đi mách với mẫu phi rằng, phu thê hai người hợp tác để bắt nạt con.!"
Phu thê hai người mà nàng nói ở đây là Mặc Tông Nhiên và Triệu Hoàng Hậu...
Mặc Tông Nhiên đau đầu: "Được, được, được, trẫm đồng ý với ngươi."
Lúc này Vân Quán Ninh mới vui mừng hớn hở đứng dậy.
Nàng nhét cái khăn tay vào trong ngực, sau đó phủi bụi trên váy mà không hề ngại ngùng chút nào.
Khi nãy vẫn còn khóc lóc thảm thiết mà bây giờ đã cười tươi rói được rồi: "Phụ hoàng, con dâu không quấy rầy người nữa, con đi thăm mẫu phi đây."
Nghe nàng nói muốn đi gặp Đức Phi, Mặc Tông Nhiên lại căng thẳng: "Ngươi sẽ không đâm sau lưng trẫm đâu đúng không?"
Ví dụ như cái chuyện nàng sẽ đi tố cáo với Đức phi mà nàng vừa nói...
"Không có chuyện đó đâu ạ! Quan hệ giữa con và phụ hoàng mà người còn phải hỏi thế sao? Chẳng lẽ người không tin con?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.