Ông ta đầu đã bạc trắng rồi, chẳng lẽ còn sợ nói thật sẽ bị Triệu hoàng hậu đánh nữa sao?
Nhớ tới đám thái y ở Thái Y viện kia, mỗi khi nhìn thấy Triệu hoàng hậu đều không ngừng buông lời nịnh bợ.
Cái gì mà "Thanh xuân không đổi, nhan sắc vĩnh hằng", rồi còn "Mặt vẫn luôn đẹp rạng ngời"
gì đó.
Cũng không thể nghĩ nổi, nhìn Triệu hoàng hậu đã hơn năm mươi tuổi, mặt mày nhăn nheo chảy xệ như này, lương tâm của bọn họ làm sao có thể nói ra mấy lời như thế được nữa.
Vốn dĩ Triệu hoàng hậu đã nhức đầu lắm rồi.
Nghe Dương thái y nói thêm mấy lời này nữa, đầu lại càng thêm đau nhức.
Vào ngay lúc này, người khiến bà ta càng đau đầu thêm nữa đã tới rồi.
Trương ma ma hoảng hốt chạy vào: "Nương nương, nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Có chuyện gì mà người hoảng hốt thế?"
Nhìn Trương ma ma bị dọa cho mặt mày xanh mét, cứ như đang gặp phải đại địch, Triệu Hoàng Hậu chau mày: "Chẳng lẽ có mãnh hổ dã thú đang đuổi ngươi?"
"Không chỉ có mãnh hổ dã thú đâu ạ!"
Trương ma ma chạy nhanh quá nên bây giờ đang thở hồng hộc.
Khi chạy bà ta có một thói quen đó là giơ hai tay lên cao hơn đỉnh đầu...
Cho nên vừa nãy khi chạy, nhìn bà ta như là một con tinh tinh đang giơ hai tay lên, trông rất buồn cười.
Dương thải y không thể nhịn cười, ông ta quay đầu qua một bên cười trộm.
Nhưng Triệu Hoàng Hậu lại cho rằng Dương thái y đang cười nhạo bà ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601599/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.