Chương trước
Chương sau
Giọng nói già dặn này có chút quen thuộc.
Vân Quán Ninh nhảy xuống xe ngựa, sau khi nhìn rõ là ai thì nàng có chút kinh ngạc: “Trần Bá, sao ông lại tới đây?”
Không ngờ người đến lại là quản gia của phủ Chu Vương, Trần Bá!
“Minh Vương phi, vương gia nhà ta không ổn rồi!”
Trần Bá vội lau nước mắt: “Dương thái y đã đến khám qua, nói là vương gia không còn nhiều thời gian nữa. Vào cung hồi bẩm hoàng thượng, hoàng thượng lập tức bảo lão nô đến mời người sang khám.”
Mặc Vĩ không ổn rồi?

Vân Quán Ninh cau mày: “Tại sao lại đột nhiên như vậy? Lúc trước chẳng phải ta đã để lại thuốc rồi sao?”
Thuốc mà nàng để lại ít nhất có thể giúp Mặc Vĩ sống thêm hơn một năm.
Mà bây giờ chỉ mới vài tháng trôi qua, sao lại không ổn rồi?
“Lão nô cũng không biết! Lão nô cho vương gia dùng thuốc đều đặn mỗi ngày. Hai hôm trước, thuốc của vương gia hết rồi, nên lão nô đã dựa theo đơn thuốc của người để ra y quán mua thuốc.”
Vừa nghe vậy...
Sắc mặt Vân Quán Ninh thay đổi: “Ông chờ chút.”
“Vương gia, mọi người dùng bữa trước. Sau khi ăn tối xong, chàng và Viên Bảo đi ngủ trước, không cần phải đợi ta về!”
Nàng nói rất nhanh: “Ta lập tức đến phủ Chu Vương một chuyến”
Mặc Diệp không hề do dự: “Bổn vương đi cùng với nàng.”
“Không cần.”
Nàng không đồng ý: “Chàng đi cũng có giúp ích được gì đâu!”
Mặc Diệp chỉ có thể bất lực chấp nhận.
Vân Quán Ninh hôn má của Viên Bảo: “Mẫu thân đi rồi về, nghe lời.”
“Vâng ạ.”
Bởi vì lúc này không biết là có Trần Bá, nên Viên Bảo cũng đi theo xuống xe ngựa. Bây giờ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Viên Bảo, trông khá giống với Mặc Diệp...
Với cả tiếng “mẫu thân” của nó, ánh mắt Trần Bá lóe lên, trong lòng vô cùng kinh ngạc!
Đứa nhỏ này chẳng lẽ là con trai của Minh Vương và Minh Vương phi?
Trước tình thế cấp bách, Vân Quán Ninh cũng không giải thích nhiều với ông ta: “Trần Bá, chúng ta đi thôi!”
Rời khỏi Minh Vương phủ, Trần Bá nhịn không được hỏi: “Minh Vương phi, đứa nhỏ đó.”
“Con trai ta.”
Vân Quán Ninh cũng chẳng giấu diếm gì.
Trần Bá sửng sốt: “Từ lúc nào mà người và Minh Vương có người con trai lớn như vậy?”
Chẳng lẽ phủ Chu Vương lại không nhạy tin đến vậy sao?
Chuyện lớn như vậy mà bọn họ không hề hay biết!
“Trần Bá, ta cũng không sợ là ông lớn tuổi rồi, nghe chuyện như vậy sốc quá ngất xỉu. Ta nói thật với ông vậy, đó chính là con trai của ta và vương gia.”
Vân Quán Ninh nghiêm túc nói: “Nhưng trước mắt, ngoài Trần Bá thì không còn ai biết việc này nữa.”
“Sao có thể?”
“Chẳng lẽ đến cả hoàng thượng và Đức Phi nương nương cũng không biết
sao?”
“Không biết.”
Vân Quán Ninh lắc đầu: “Cho nên ta hi vọng Trần Bá có thể tạm thời giữ bí
mật.”
Trần Bá há hốc mồm, ngạc nhiên vô cùng... Một lúc lâu sau mới nói lắp: “Chuyện, chuyện lớn như vậy, tại sao lại không nói với hoàng thượng chứ?”
NCC
Phải biết rằng hoàng thất bây giờ vẫn chưa có hoàng tôn đấy.
Đứa nhỏ này là hoàng trưởng tôn!
Thân phận cao quý vô cùng!
Chuyện lớn như vậy mà hai tiểu tổ tông này lại giám giấu hoàng thượng sao?
Trấn Bá không biết hình dùng tâm trạng bây giờ của mình như thế nào nữa, chỉ cảm thấy vị Minh Vương phi trước mắt này có tác phong hành sự thật khác so với các tiểu thư khuê các khác
Đúng là một con người kì lạ!
Nếu như hoàng thượng biết được sự tồn tại của hoàng trưởng tôn, không phải là sẽ càng xem trọng Minh Vương Phủ sao?
Chẳng biết rốt cuộc Minh Vương và Minh Vương phi đang nghĩ gì trong đầu
nữa
“Trần Bá, ông nên biết rằng, có là hoàng thất cũng không thể bảo vệ được tính mạng của mình. Chỉ cần có chút bất cẩn là sẽ bị người khác nuốt cả da lẫn xương.”
Ánh mắt Vân Quán Ninh sâu thẳm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.