Chương trước
Chương sau
Mặc Diệp gật đầu: “Nhưng mà bổn vương vẫn luôn sai người âm thầm giám sát tạm ca”
Hắn mỉm cười: “Nếu như Doanh vương phủ có bất kỳ động tĩnh khác thường nào thì bổn vương chính là người đầu tiên biết tin. Đáng tiếc là trong khoảng thời gian này, tam ca không có bất kỳ hành động nào bất thường cả”
Nói cách khác, chuyện này thực sự không phải do Mặc Hồi Phong làm.
Người nam nhân này có tâm tư kín đáo như vậy khiến cho Vân Quán Ninh cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc hẳn vẫn luôn phải người giảm thị Mặc Hồi Phong!
“Vẫn là chàng lợi hại”
Nàng giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Mặc Diệp.
Nàng vẫn luôn cho rằng, Mặc Diệp là bùn nhão không trát nổi tường.
Cho dù nàng bày mưu tính kế đến mức nào, thậm chí đưa bạc để hắn "Gây dựng sự nghiệp”, chỉnh đốn lại Thần Cơ Doanh càng ngày càng phát triển. Nhưng dường như hắn vẫn không tạo ra được bất kỳ thành tích nào đáng kể cả.
Nhưng nhìn hành động của hắn lúc này thì mọi chuyện có vẻ không phải đơn giản như thế.
Người nam nhân này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, nàng phải tìm hiểu để vạch trần bộ mặt thật của hắn mới được...

“Đa tạ Vương phi khích lệ”
Mặc Diệp mặt dày vô sỉ tiếp nhận câu “Vẫn là người lợi hại” kia của nàng.
Hắn nhìn thoáng qua mặt trời sắp lặn, đứng lên sửa sang lại cảm phục: “Có phải chúng ta nên đi đón Viên Bảo về rồi không?”
Thật là một phụ thân tận chức tận trách, hao tổn tâm tư vì con trai của mình.
Hai người cùng đến Cố gia đón Viên Bảo.
Trên đường hồi vương phủ, Viện Bảo vẫn luôn ríu rít về những gì hôm nay nó đã học được.
Trong lúc Mặc Diệp đang thất thần thì Viên Bảo nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt hai má của hắn: “Phụ thân hờ, người đang suy nghĩ cái gì vậy? Từ nãy đến giờ người có nghe con nói gì không đấy?”
Người dám bóp mặt Mặc Diệp như vậy...
Ngoại trừ Viện Bảo thì sợ là cũng không còn người khác nào khác.
Vậy mà Mặc Diệp còn lộ ra vẻ mặt từ ải: “Xin lỗi Viên Bảo, vừa nãy bổn vương thất thần”
“Con nói gì vậy? Nói lại lần nữa đi, ta bảo đảm không thất thần”
“Con biết ngay là người không nghe mà!”
Viên Bảo tức giận trừng hắn.
Nhìn khung cảnh phụ tử hai người ở chung ấm áp như vậy, Vân Quán Ninh vui mừng dời tầm mắt sang nơi khác. Nàng hận Mặc Diệp, nhưng không thể áp đặt cảm xúc này lên người Viên Bảo được.
Không thể tước đoạt quyền lợi làm phụ thân của Mặc Diệp, càng không thể cướp đi tình thương của cha mà Viên Bảo luôn khát khao được.
Nàng quay đầu vén rèm lên, nhìn khung cảnh bên ngoài xe ngựa.
Ảnh hoàng hôn nhuộm cho khung cảnh một cảm giác bình yên, ấm áp.
Dòng người tấp nập ngược xuôi trên đường, khuôn mặt của bọn họ đều mang vẻ vội vã quay về nhà.
Nàng đang ngắm nhìn thì bỗng bên tai vang lên tiếng nói của Mặc Diệp: “Nếu ông cố ngoại đã khen con thông minh thì bổn vương sẽ kiểm tra con thử xem.”
“Bổn vương đang định làm thuốc nổ, con có sáng kiến gì không?”
Vân Quán Ninh bị hấp dẫn bởi câu nói đó nên buông mành quay đầu nhìn Mặc Diệp, nàng hơi nhíu mày: “Chàng nói chuyện này với con trai làm gì vậy?”
“Không sao, bổn vương chỉ là thuận miệng nên nói thôi.”
Mặc Diệp cười cười.
Viên Bảo tất nhiên không biết rốt cuộc “Thuốc nổ” là cái gì.
Nó chỉ biết những lúc mẫu thân tức giận thì Như Ngọc ca ca sẽ nói mẫu thân ăn trứng “thuốc nổ” rồi.
“Thuốc nổ có thể ăn sao?”
Nó nghiêm túc hỏi.
Mặc Diệp: “... Không thể ăn”
“Vậy thì thuốc nổ là cái gì?”
Viên Bảo quấn lấy hắn hỏi liên tục.
Mặc diệp nhìn đôi mắt cong cong đầy ý cười của Vân Quán Ninh thì suy nghĩ nghiêm túc một lát rồi giải thích cho nó nghe: “Thuốc nổ là một thứ có uy lực vô cùng lớn, có thể dùng làm vũ khí!”
Thực ra thứ hắn muốn tạo ra chính là “súng ngắn”
Nguồn gốc của suy nghĩ chế tạo súng ngắn chính là do Vân Quản Ninh nhắc nhở hắn lúc trước.
Nếu hắn chế tạo được một loại vũ khí có lực sát thương cực lớn thì chắc chắn Mặc Tông Nhiên sẽ long tâm đại duyệt.
Nhưng Vân Quán Ninh cũng chỉ nhắc đến thôi chứ không nói rõ cách chế tạo súng ngắn.
Chuyện này đã làm khó Mặc Diệp được một thời gian rồi, chỉ có một chút manh mối như vậy thì cũng chỉ còn cách ngâm mình cả ngày ở Thần Cơ Doanh, tự mình nghiên cứu thực nghiệm hết lần này đến lần khác.
Muốn chế tạo được súng ngắn thì trước tiên phải tạo ra thuốc nổ trước.
Viên Bảo là đứa trẻ rất thông minh.
Sau khi nó nghe Mặc Diệp thì suy tư trong chốc lát rồi gật đầu: “Cho nên, thuốc nổ giống như pháo sao? Chỉ động nhẹ một chút thì sẽ nổ tung sao?”
“Đúng vậy!”
Mặc Diệp vui mừng nhìn nó: “Viên Bảo nhà chúng ta thật là thông minh, đúng là quả thông minh!”
Viên Bảo đã hiểu rõ thuốc nổ là gì.
Thảo nào mỗi lần mẫu thân tức giận thì Như Ngọc ca ca đều nói mẫu thân ăn phải thuốc nổ.
Thì ra là bởi vì...Động vào là sẽ nổ ngay!
“Cái đó thì có gì khó?”
Viên Bảo vô tội nhìn Mặc Diệp.
“Con có ý tưởng gì sao?”
Hắn suy nghĩ lâu như vậy đều không có cái gì manh mối, trước mắt Viên Bảo cư nhiên trong chớp mắt liền nghĩ ra được. Mặc Diệp không cấm nghĩ thầm, hay là Viên Bảo thật sự là thần đồng?!
“Vậy sao cho không làm theo cách chế tạo ra pháo ấy?”
Viên Bảo nghiêm túc nhìn vào ánh mắt vô cùng kích động của Mặc Diệp, nói: “Chỉ cần làm cho uy lực lớn hơn pháo là được.”
Nó chỉ nói hai câu đã giải quyết được sự mơ hồ trong lòng Mặc Diệp!
Đúng vậy!
Thuốc nổ và pháo cũng khá tương tự nhau.
Vậy thì chế tạo thuốc nổ cũng như việc tăng cường uy lực của pháp mà thôi!
Mặc Diệp lắp bắp kinh hãi, quay đầu kinh ngạc nhìn Viên Bảo. Đột nhiên hắn kéo nó vào lòng, hôn liên tục lên khuôn mặt bé nhỏ của nó: “Con trai của Mặc Diệp ta thực sự quá thông minh!”
“Hôn đến mức mặt con dính đầy nước miếng rồi này.”
Viên Bảo ghét bỏ đẩy hắn ra, lấy hai tay che má lại giống như sợ Mặc Diệp lại tiếp tục hôn nó nữa.
Nó dựa vào lòng của Vân Quán Ninh, hỏi: “Mẫu thân, sao người lúc trước lại gả cho một nam nhân ngốc như vậy được?”
Mặc Diệp: "..”
Nó là người đầu tiên nói hắn ngốc đấy!
“Bổn vương chỉ giấu tài mà thôi!”
“Ngốc thì chính là ngốc, người đứng có nguy biện nữa!”
Viên Bảo càng ghét bỏ: “May mà con theo mẫu thân, không theo người”
Vân Quán Ninh cười như điên, khen ngợi Viên Bảo không ngớt: “Con trai, giận hay lắm!”
Nan đề Mặc Diệp vẫn luôn canh cánh trong lòng cũng đã được giải quyết nên bây giờ hắn cũng không thèm chấp nhặt với con trai nữa. Hắn nhìn thoáng qua Vân Quán Ninh đang cười vô cùng vui sướng bên cạnh, ánh mắt cũng tràn đầy vẻ cưng chiều.
Cuộc sống trôi qua như thế này cũng thật tuyệt.
Có vợ có con trai, cả nhà vui vẻ hoà thuận, mỗi ngày đều rộn rã tiếng cười.
Không giống lúc trước cửa Minh vương phủ luôn lặng lẽo, quạnh quẽ.
Một ngày ba bữa chỉ có mình hắn.
Lúc ra khỏi vương phủ cũng chỉ có một mình hắn.
Cưới Vợ cũng không có gì khác biệt với lúc hắn còn độc thân cả.
Mặc Diệp nhìn Vân Quán Ninh đang cười rạng rỡ trước mặt thì hắn cũng không nhịn được mà mỉm cười theo nàng... Nữ nhân này, trước sau gì hắn cũng sẽ bắt được nàng, sửa cái miệng lưỡi sắc bén của nàng!
Hắn rất muốn nhìn thứ bộ dạng lúc nàng ngoan ngoãn vâng lời thì trông như thế nào!
Hắn vẫn còn đang nghĩ ngợi thì xe ngựa đã đến trước vương phủ.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, mấy người Vân Quán Ninh còn chưa bước ra thì đã nghe một giọng nói truyền đến: "Minh Vương phi, nô tài chờ ngài đã lâu!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.