Để búi tóc trên đầu, dây buộc tóc tung bay trong gió.
Khuôn mặt vẫn còn trẻ con và đôi môi chúm chím, nhưng trống đứa nhỏ lại điềm tĩnh và bướng bỉnh đến lạ thường.
Nó ôm con gấu nhỏ dễ thương, trái ngược hẳn với chiếc trường bào nhỏ.
Sự va chạm giữa cổ đại và hiện đại, không có cảm giác không hài hòa, chỉ khiến người ta cảm thấy dễ thương... Không nhịn được mà muốn ôm chặt lấy, véo nó một cái!
Cố Bá Trọng ở cùng đứa nhỏ trên bậc thềm, Cố Minh cũng ở cạnh nó trên chiếc xe lăn.
Ngày thường Viên Bảo thông minh lanh lợi, nhưng lúc này lại trông giống như một chú chó con bị bỏ rơi.
Trông thật đáng thương, ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Vân Quán Ninh xuống xe ngựa và chạy về phía Viên Bảo.
Nhìn thấy xe ngựa, Viên Bảo vừa rồi còn đang mồm miệng méo xệch, lập tức vui mừng chạy vào lòng nàng: “Mẫu thân!”
Cố Bá Trọng và Cố Minh thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu tử này phải đợi các người đến đón! Không muốn đợi ở bên trong, cũng không cho chúng ta đưa về, cố chấp như con lừa."
"Cũng không biết đã học được từ ai."
Cố Bà Trọng nhìn Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đầy ẩn ý.
Hai người này tính tình ương ngạnh, Viên Bảo cũng cố chấp không ai bằng.
"Mẫu thân, phụ thân giả, sao bây giờ mới đến đón con?"
Viên Bảo vừa mở miệng, nước mắt oan ức đã chảy xuống, nó còn khóc nức nở nói: "Con còn tưởng rằng, các người không cần con nữa!"
Khi nghe điều này, Vân Quán Ninh khó chịu rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601560/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.