Lần này, nếu như nàng nghi ngờ nàng ấy...
E là đối với Mặc Phi Phi, đây sẽ là một đòn đánh chí mạng!
“Tỷ tin muội.”
Vân Quán Ninh mỉm cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng ấy: “Tỷ biết, Tôn Đáp Ứng làm vậy chỉ là dương đông kích tây thôi, muốn kéo muội vào chuyện này.”
Nàng ta tưởng chỉ cần đùn đẩy mọi trách nhiệm cho Mặc Phi Phi, thì Mặc Tông Nhiên sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này sao?
Dù sao thì Mặc Phi Phi là con gái ruột thịt của Đức Phi, với lại đó giờ cũng không giỏi ăn nói.
Cho dù có thật sự kéo nàng ấy vào cuộc, e là Mặc Phi Phi cũng khó mà biện bạch được.
Nhưng Tôn Đáp Ứng và người đứng sau lưng nàng ta hình như đã quên mất vẫn còn có Vân Quán Ninh ở đây!
“Muội yên tâm, chỉ cần có tỷ ở đây thì không ai được phép làm gì muội cả.”
Nàng nhìn nàng ấy một cách nghiêm túc và trịnh trọng.
Mặc Phi Phi lập tức bật khóc, ôm chặt tay của Vân Quán Ninh, áp mặt lên đó: “Hu hu, tẩu tẩu, tỷ là tẩu tẩu mà muội thân và yêu nhất rồi.”
Nhìn nước mắt trên tay áo nàng, Vân Quán Ninh tỏ ra vẻ ghét bỏ: “Đi ra, đi ra."
“Nước mắt nước mũi dính lên tay áo tỷ hết rồi, có thấy tởm không.”
Nói vậy thôi, nàng vẫn mỉm cười vịn vai của Mặc Phi Phi: “Mẫu phi của chúng ta thì thôi, không trông chờ vào nữa, bà ấy đến bản thân còn không bảo vệ được.”
“Còn thất ca ca của muội thì là người làm việc lớn, toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601551/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.