Tô Binh Thiện khó chịu cuộn người, bị Lương Tiểu công công kéo ra ngoài.
Mặc Diệp từng bước lùi về phía sau, theo sự phân phó của Vân Quán Ninh mở cửa thông gió.
“Vương gia, trước chàng đi ổn định triều thần, việc nhỏ chàng làm chủ, đại sự chờ phụ hoàng tỉnh táo lại rồi hẵng nói. Sau đó cho văn võ bá quan, đều lui về hết đi.”
Nhìn Mặc Tông Nhiên thế này, hôm nay sợ rằng không thể vào triều.
“Nàng cẩn thận.
Mặc Diệp che kín mũi và miệng, dặn dò nàng xong, sau đó mới xoay người rời đi.
Lúc này trong điện chỉ còn lại Vân Quán Ninh điềm tĩnh xem kịch, Tôn Đáp Ứng thất kinh
“Tôn Tam Phù, lá gan này của ngươi thật không nhỏ!”
Vân Quán Ninh kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy mảnh vỡ của chiếc bình hoa bên cạnh giường.
Vừa rồi nhờ có một tiếng giòn vang, cùng với Mặc Tông Nhiên cố hết sức tỉnh táo để nói câu “Người đâu!”.
Vân Quán Ninh mới cảm thấy tình huống không ổn, nhanh chóng chạy vào cứu ông ấy.
Nếu chậm một bước...
Nàng liếc tẩm y nhào nhĩ trên người Mặc Tông Nhiên, Nhịn không được bật cười thành tiếng. Nghĩ thầm, nếu chậm một bước, hôm nay phụ hoàng liền khó giữ khí tiết tuổi già.
Tôn Đáp Ứng run rẩy.
Nàng ta cũng không biết, vì sao khi nhìn thấy Vân Quán Ninh, cả người nàng ta lại nhịn không được run rẩy.
Có lẽ là do bóng ma tâm lý mà nữ nhân này để lại cho nàng ta rất nghiêm trọng.
Cho nên bây giờ nhìn thấy nàng, cơ thể liền nhịn không được run rẩy.
“Ngươi run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601504/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.